Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 1480: Tung tích Thần châu cấm

Vốn dĩ tu vi của hắn đang nằm ở trạng thái cao thủ đỉnh cao siêu hạng nhất, sau này, khi đổi La Hán Thập Ma Công mười tầng thành Long Tượng Bàn Nhược Công một tầng, thuộc tính tu vi có hơi giảm xuống.

Lúc này, [Thái Huyền Kinh] của Vương Viễn đại thành, nội lực và khí huyết tăng lên gấp đôi, hệ số võ công cũng tăng lên, [Long Tượng Bàn Nhược Công] đại thành, khiến phán định tăng lên gấp đôi. Với tu vi như vậy, hiển nhiên hắn đã thành công bước vào cảnh giới tuyệt đỉnh.

Dưới sự hỗ trợ của Kim Cương Bất Hoại Thần Công, ngoại trừ những NPC có thiên phú đặc thù ra, ví dụ như Tiêu Phong – Bất Bại, Trương Vô Kỵ - Bất Diệt, thì những cao thủ tuyệt đỉnh bình thường khác, chỉ sợ đều không phải là đối thủ của Vương Viễn.

Kim Cương Bất Hoại Thần Công này quá đáng tin, ước chừng có thể khiến Vương Viễn vượt một tầng cảnh giới mà không bại trận. Ở giai đoạn hiện tại, Vương Viễn đã đạt đến đỉnh cao trong trò chơi, không có bất cứ NPC nào có thể nói thắng được hắn một cách dễ dàng.

Hơn nữa lúc này, Vương Viễn vẫn chưa Độ Kiếp, chính thức bước vào Tiên Thiên. Nếu như đợi hắn Độ Kiếp thành công, rõ ràng có thể là thiên hạ vô địch thật sự.

“Vô địch là sự cô đơn cỡ nào!”

Nhìn thấy thuộc tính của mình tăng lên, Vương Viễn có hơi lâng lâng, đợi Dã Cầu Quyền đại thành, sẽ chỉ còn thiếu mỗi một môn [Kim Cương Bất Hoại Thần Công] nữa thôi, đến khi đó Độ Kiếp xong, thiên hạ này còn có ai có thể ngăn cản được nữa?

“A di đà phật!”

Thấy vẻ mặt này của hắn, thần tăng quét rác thản nhiên bảo: “Ngộ Si đồ nhi, nhớ lấy không thể có lòng tự đắc, trên đời này núi cao còn có núi cao hơn, người còn người giỏi hơn. Chớ nói là ngươi, cho dù là với tu vi như của vi sư đây, ở trong mắt của những cao thủ chân chính đó, chẳng qua cũng chỉ là một kẻ chập chững bước đi…”

“Không… không thể nào…”

Nghe được lời này của thần tăng quét rác, trong lòng Vương Viễn như bị hắt một chậu nước lạnh.

Những người khác nghe vậy, lại càng kinh hồn bạt vía hơn.

Với tu vi này của thần tăng quét rác, cũng đủ để thông thiên độn thổ, xứng là thần nhân, sợ rằng so với tứ đại thần cấp trong truyền thuyết cũng không thua kém bao nhiêu, mà lão lại tự cho rằng mình chỉ là người chập chững biết đi. Lẽ nào trên thần cấp này, còn có người mạnh hơn.

“Người xuất gia không nói dối!” Thần tăng quét rác nói: “Trong ngàn vạn thế giới trùng điệp, tu vi của ngươi quyết định tầm nhìn của ngươi, thường thì người có tu vi thấp sẽ ngông cuồng tự đắc, trong mắt không có ai, mà tu vi càng cao, sẽ càng phát hiện ra bản thân mình nhỏ bé cỡ nào. Nhớ lấy, núi còn có núi cao hơn, người còn có người giỏi hơn!”

“Đệ tử đã biết!” Vương Viễn bị dạy dỗ, vội vàng chắp hai tay lại.

Đồng thời trong lòng thầm nghĩ: “Nếu trò chơi này đã có thiên kiếp và công pháp luyện khí. Vậy rất dễ nhận thấy, mức cao nhất ở thế giới này chắc chắn không phải cao thủ đỉnh cấp, người tu tiên nhất định cũng không phải là truyền thuyết.”

So với những tiên nhân lên trời xuống đất đó, thì cao thủ thần cấp trong võ lâm không phải cũng mới là chập chững biết đi thôi sao… còn cao thủ tuyệt đỉnh, không phải chính là chưa mò mẫm ra được?

Lại nghĩ đến khi thiên kiếp giáng xuống, loại cảm giác áp lực từ uy áp của trời đất đó, mới là sự mạnh mẽ chân chính

“Chuyện hôm nay đã xong, mọi người đều trở về hết đi! Lão nạp không giữ lại nữa!” Thần tăng quét rác giảng xong, hành lễ với tất cả mọi người.

Mọi người biết tu vi của thần tăng quét rác, hiển nhiên không dám làm trái, mà đều rời khỏi Tàng Kinh các.

Trong Tàng Kinh các, chỉ còn lại thần tăng quét dọn, Vương Viễn, và hai cha con Tiêu Phong.

“Cha, ngươi thật sự không về nước Liêu cùng ta sao?” Tiêu Phong lại hỏi.

“A di đà phật! Ta đã xuất gia rồi!” Tiêu Viễn Sơn chắp hai tay lại, nói: “Trên thế gian này không có Tiêu Viễn Sơn, cũng không có cha ngươi, ngươi hãy về đi, phải làm việc cho tốt, tạo phúc cho muôn dân thiên hạ.”

“Ta…”

Tiêu Phong đã sống hơn ba mươi năm, vất vả lắm mới gặp được cha ruột mình, niềm vui cha con chưa được nửa ngày, thì cha ruột đã xuất gia làm hòa thượng, hiển nhiên trong lòng Tiêu Phong có chút cố chấp.

“Được rồi sư ca!”

Vương Viễn ngăn Tiêu Phong lại, nói: “Tiêu sư đệ đã quyết định bái sư phụ của ta làm thầy rồi, ngươi đừng ở nơi này làm khó hắn nữa!”

“Tiêu sư đệ?” Tiêu Phong nhíu mày.

“Đúng đó!” Vương Viễn đáp: “Ta là đại đệ tử nhập thất của thần tăng, cha ngươi là nhị đệ tử, còn không phải là sư đệ của ta hay sao? Sau này chúng ta bàn vai vế các kiểu, ngươi gọi ta là sư bá, ta gọi ngươi là sư ca, thế nào hả? Sư ca, ngươi có lời gì cần sư bá truyền cho sư đệ không?”

“Cút xa một chút!”

Tiêu Phong cười mắng, cho Vương Viễn một quyền. Vốn dĩ còn rất buồn bực, cũng bị tên ngớ ngẩn Vương Viễn này chọc cười.

“Nếu là như vậy, thì ta xin cáo từ!” Dưới sự khuyên nhủ của Vương Viễn, Tiêu Phong cũng hiểu được quyết tâm của Tiêu Viễn Sơn, vì thế ôm quyền chào tạm biệt.

“Chậm đã!”

Vương Viễn đột nhiên như nhớ ra gì đó, hỏi: “Sư ca, ngươi có còn nhớ trước đây ta tới nước Liêu là để tìm một thứ không?”

“Ồ…”

Tiêu Phong im lặn một lát, rồi đáp: “Hình như có! Nhưng hình như thứ đó ở trong tay của cha ruột ta!”

“Sư đệ! Ta tìm ngươi tìm cũng vất vả ghê đó!”

Vương Viễn quay đầu nói với Tiêu Viễn Sơn một cách kích động: “Nếu ngươi đã xuất gia, vậy thì tặng vật ngoài thân cho ta đi!”

“Vật ngoài thân? Là thứ gì cơ?” Tiêu Viễn Sơn có hơi mơ hồ.

“Thần châu cấm!” Vương Viễn đáp: “Chính là một viên cầu tròn! Ta cũng nghe ngóng được đến người ngươi rồi.”

“Viên cầu? Có phải màu đen không?” Tiêu Viễn Sơn hỏi.

“Màu sắc gì đó thì ta không biết, dù sao cũng chỉ biết là một viên cầu thần bí mà thôi!” Vương Viễn thành thật đáp.

Loại đồ vật như Thần châu này có thuộc tính không giống nhau, màu sắc cũng khác nhau, ai biết Thần châu cấm là cái thứ gì chứ, Vương Viễn cũng chưa từng nhìn thấy nó bao giờ.

Tiêu Viễn Sơn nghĩ ngợi một chút rồi đáp: “Viên Thần châu đó vẫn luôn ở trên người Phong nhi!”

“?”

Vương Viễn hơi sững sờ, vội vàng quay đầu nhìn Tiêu Phong và hỏi: “Sư ca… đây là ngươi không đúng nhé, ta đã tìm một công việc tốt cho ngươi, sao ngươi lại nhỏ mọn như vậy, còn giấu ta.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận