Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 812: Nhật Nguyệt Thần Giáo nội loạn rồi!

“Hết thảy đều do duyên phận! Không thể cưỡng cầu! Đều do mạng của ngươi!”

“Vậy ta không cần thứ này nữa có được không?”

Vương Viễn móc bài đồng ra tính vứt đi.

“Không thể!”

Huyền Từ nói: “Từng có rất nhiều môn phái cũng muốn vứt tấm bài đồng này đi giống ngươi.”

“Sau đó thì sao?” Vương Viễn hỏi.

“Cả môn phái bị diệt sạch!” Huyền Từ đáp: “Thiếu Lâm tự chúng ta mặc dù không sợ bị diệt môn nhưng nếu tai họa là do ngươi mang đến thì đừng trách ta không nể tình sư đồ!”

“Haizzz…” Nói tới đây, Huyền Từ thở dài, nhìn Vương Viễn bằng ánh mắt sâu xa: “Không biết mệnh vi sư có thể gặp lại ngươi hôm đi đảo Hiệp khách hay không.”

“Đệ tử hiểu rồi!”

Vương Viễn bất đắc dĩ nhét bài đồng vào lại ngực.

Ý của lão hòa thượng Huyền Từ rất rõ ràng, hai vị sứ giả Thưởng thiện Phạt ác của đảo Hiệp khách không dễ chọc, môn phái nhỏ thì bị diệt sạch còn môn phái lớn như Thiếu Lâm tự mặc dù không đến nỗi bi đát như vậy nhưng cũng sẽ tạo thành sự kiện đẫm máu, đến lúc đó Huyền Từ có là phương trượng Thiếu Lâm tự cũng không bảo vệ được Vương Viễn.

“Ngươi đừng cảm thấy áp lực quá!” Huyền Từ lại nói: “Tái ông mất ngựa chưa biết là họa hay là phúc, đó chưa chắc đã là chuyện xấu.”

“Vậy ngài tìm người khác đi đi?”

“Ngươi là đồ đệ của ta thì dĩ nhiên phải gánh vác trách nhiệm này rồi…” Huyền Từ cười khẽ, nụ cười trông gian trá vô cùng.

“Ta trải qua biết bao gian nguy khổ sở mới tìm được [La Hán Phục Ma Công] về mà ngài lại nỡ đối xử với ta như vậy. Ngài không thấy áy náy sao?” Vương Viễn u oán hỏi.

“Ta không cảm thấy áy náy chút nào!” Huyền Từ bình tĩnh đáp, có thể nhìn ra được nếu lão mà cảm thấy áy náy thì đã không làm chuyện này.

“Thế dù gì ngài cũng phải giúp ta tăng thực lực lên chứ!” Vương Viễn lại nói: “Đảo Hiệp khách nguy hiểm như vậy, với thực lực của ta bây giờ sao có thể ứng phó được.”

“Chuyện trong võ lâm lão nạp cũng biết ít nhiều. Ngươi muốn cái gì, nói ra biết đâu vi sư có thể chỉ điểm cho ngươi.” Huyền Từ bảo.

“Ta muốn [Cửu Âm Chân Kinh] quyển thượng!” Vương Viễn quả quyết nói.

Người chơi có thể học năm môn nội công, trên người Vương Viễn chỉ có hai công pháp là nội công cơ bản và Dịch Cân Kinh, còn trống ba ô kìa. Bây giờ hắn đã có Cửu Dương Chân Kinh, còn thiếu Cửu Âm Chân Kinh nữa.

“A di đà phật!” Huyền Từ cau mày: “Đồ nhi chớ nói linh tinh, [Cửu Âm Chân Kinh] là tuyệt học đương thời, sao lão nạp có thể tùy ý tiết lộ tung tích của nó được.”

“Được rồi!” Vương Viễn biết Huyền Từ chắc chắn không dễ nói chuyện đến vậy, nên hắn chuyển sang mục tiêu khác: “Thế Đoạn Trường Thực Cốt Hủ Tâm Thảo thì sao? Ngài có thể hé lộ vị trí cho ta chút được không?”

Ngoại trừ công pháp nội công ra, điều Vương Viễn nhớ thương nhất chính là ngộ tính của mình.

Khổ nỗi nguyên liệu luyện chế đan dược tăng ngộ tính còn thiếu Đoạn Trường Thực Cốt Hủ Tâm Thảo. Vì kiếm nó, Vương Viễn đã nhờ Cung Hỉ Phát Tài ăn nằm trên chợ nguyên vật liệu rất lâu rồi, đến bây giờ còn chưa có tin tức gì đây, có thể thấy thứ đồ này cực kỳ khan hiếm, ít nhất người chơi hiện tại không tiếp xúc đến.

“Ồ…”

Huyền Từ trầm ngâm một chốc rồi nói: “Yêu cầu đầu tiên của ngươi là gì?”

“ [Cửu Âm Chân Kinh] quyển thượng!” Vương Viễn đáp.

“Cửu Âm Chân Kinh quyển thượng có hai phần!” Huyền Tử nói: “Một phần nằm trong tay lão ngoan đồng Chu Bá Thông, phần còn lại trong tay một cô nương họ Long phái Cổ Mộ.”

“Phái Cổ Mộ? Ta hiểu rồi!”

Vương Viễn đáp lời, yên lặng ghi nhớ thông tin này.

Hắn từng gặp Chu Bá Thông rồi, lão già kia mặc dù điên điên khùng khùng nhưng võ công lại cực cao, đừng nói là Vương Viễn, cho dù là cao thủ cấp bậc như Hoàng Dược Sư, Âu Dương Phong cũng phải kém lão ít nhiều, lấy kinh thư từ tay lão căn bản ngang với tự sát.

Về phần cô nương họ Long… cô nương quá nửa sẽ không quá lợi hại, hắn đi phái Cổ Mộ trước vậy.

“Ngưu ca, giang hồ cấp cứu!”

Vương Viễn vừa định đứng dậy đi đến phái Cổ Mộ tìm cô nương họ Long thì đột nhiên một tin nhắn nhảy ra.

“Gọi ba đi!”

Vương Viễn thấy người gửi tin là Bôi Mạc Đình thì gửi trả một tin.

Cái tên khốn nạn kia, có chuyện thì gọi Ngưu ca ngọt xớt, không có chuyện nhờ vả thì Ngưu hèn này nọ, không biết học ai mà tư chất kém cực kỳ.

“Ông nội! Mau hỗ trợ!” Điểm giới hạn của Bôi Mạc Đình càng ngày càng thấp.

“Có chuyện gì?” Vương Viễn buồn bực hỏi.

Chuyện có thể khiến Bôi Mạc Đình vứt hết thể diện thế này chắc chắn không hề nhỏ.

“Nhật Nguyệt Thần Giáo nội loạn rồi!”

Bôi Mạc Đình khẩn trương đáp.

“Đúng là chuyện tốt!” Vương Viễn hớn hở: “Đám tà giáo rác rưởi các ngươi nên bị tiêu diệt từ lâu rồi mới phải… Ngươi định gọi ta tới phụ giúp diệt trừ Nhật Nguyệt Thần Giáo hả? Không biết có thể tăng thêm điểm hiệp nghĩa không đây?”

“Cút đi!”

Bôi Mạc Đình nói: “Ta bị trục xuất sư môn một lần rồi mà ngươi còn định nhẫn tâm khiến môn phái ta mới ra nhập biến mất luôn hả?”

Đồng chí Bôi Mạc Đình đúng là đáng thương, ở phái Hoa Sơn thì bị chĩa mũi nhọn, gia nhập Nhật Nguyệt Thần Giáo lại đụng phải nội loạn. Sao chuyện thốn tận rốn nào y cũng gặp phải vậy?

“Ngươi đúng là tên sao chổi!” Vương Viễn cảm thán không thôi.

“Mau tới hỗ trợ, nếu không ta sẽ rủa Thiếu Lâm các ngươi!” Bôi Mạc Đình uy hiếp.

“Ở đâu?” Vương Viễn sợ y khắc chết Thiếu Lâm tự thật.

“Lâm An, Ngưu Gia thôn!” Bôi Mạc Đình đáp.

“Đến đây!”

Vương Viễn đóng cửa sổ trò chuyện lại rồi chạy thẳng đến dịch trạm.

Ngưu Gia thôn thì Vương Viễn quá quen thuộc, ban đầu hắn cũng đi ra từ nơi ấy, xét ở một khía cạnh nào đó thì nơi đây được tính là cố hương của hắn.

Mấy phút sau, Vương Viễn đã có mặt trước quán rượu Khúc Tam thuộc Ngư Gia thôn, cũng bắt gặp Bôi Mạc Đình đang ngồi trong góc quán uống rượu giải sầu. Tên này mặc một bộ quần áo đỏ máu, trên bàn đặt thanh bảo kiếm lập lòe ánh vàng, là kẻ nổi bật nhất trong đây.

“Tình huống thế nào?”

Vương Viễn đi lại chỗ Bôi Mạc Đình, sau khi tò mò hỏi một câu thì cầm chén rượu đặt xuống bàn, gọi với chủ quán rồi chỉ đồng chí Bôi Tử: “Tam thúc, cho một cân Thiêu Đao Tử ngon nhất! Ghi sổ cho vị thiếu gia này!”

“Tới ngay đây!”

Ông chủ Khúc Tam lệ khệ xách một bầu rượu đi tới trước bàn Vương Viễn, híp mắt cười nói: “Đại Xuân à, lâu lắm rồi mới thấy mặt ngươi đấy. Ngươi đã là cao tăng Thiếu Lâm tự rồi, vẫn nên uống ít rượu thì hơn.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận