Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 609: Nâng cao sĩ khí

“Cho nên nói Một Đám Ô Hợp này đang cố ý che giấu thực lực sao?” Mọi người hỏi.

“Là như vậy đấy!” Sơn Hà Vô Dạng đáp: “Trận đấu tiếp theo sẽ rất khó khăn, chúng ta tuyệt đối đừng đắc ý! Bằng không người mất mặt chính là chúng ta!”

“Ừm! Hiểu rồi!”

Không thể không nói, Ngũ Nhạc Hùng Phong thân là chiến đội chuyên nghiệp, vẫn có tố chất chuyên nghiệp nhất định, dưới bất kỳ tình huống nào vẫn có thể giữ được trạng thái tỉnh táo để đối địch. Đây chính là tiêu chuẩn cơ bản của một cao thủ. Một đống lời dạy bảo này của Sơn Hà Vô Dạng đã kéo tâm trạng của tất cả mọi người trở về bình thường.

Sơn Hà Vô Dạng nói rất đúng.

Chiến đội chuyên nghiệp không sợ gặp phải cao thủ mạnh hơn mình, người mà bọn họ không muốn gặp nhất chính là loại chiến đội thoạt nhìn yếu hơn mình nhiều, ví dụ như chiến đội Một Đám Ô Hợp hiện tại.

Thắng bại là chuyện thường của nhà binh, gặp được đội mạnh, không địch lại được cũng là chuyện bình thường. Thua thì thua thôi. Chỉ có điều, gặp phải một chiến đội mà thân phận của hai bên vốn không ngang nhau giống như Một Đám Ô Hợp, vậy mà nháy mắt đối đầu với nhau đó, chiến đội chuyên nghiệp đã thua rồi.

Dù sao thì ngươi cũng là chiến đội chuyên nghiệp mà!

Thắng người chơi nghiệp dư là chuyện hiển nhiên. Nếu như thua, rất có khả năng sẽ trở thành trò cười cả đời, tám mươi phần trăm còn có thể bị người làm thành ảnh động biểu cảm rồi truyền đi…

Vì vậy, trận đấu tiếp theo, Ngũ Nhạc Hùng Phong tuyệt đối không thể có một chút sai lầm nào.

...

“Mẹ nó, xui thật đấy! Sợ cái gì thì cái đó tới!”

Thấy trận tiếp theo lại gặp phải chiến đội mà mình sợ nhất, Phi Vân Đạp Tuyết khẩn trương không giải thích được.

“Có gì mà phải sợ! Cùng lắm thì thua thôi, cũng không phải chưa từng thua bao giờ!” Vẻ mặt của Trường Tình Tử không hề gì, cuối cùng còn không quên nói: “Cho dù thua rồi vẫn có một nghìn lượng vàng, đúng không?”

“Đụ má... ngươi thật không biết xấu hổ!”

Đám người nghe vậy đều dựng ngón giữa với y!

“Trường Tình Tử nói không sai!” Vương Viễn ở một bên bảo: “Có gì đáng sợ đâu… Cho dù có thế nào thì chúng ta vẫn có tiền, lỡ như thắng thì lại lấy được nhiều tiền hơn! Hơn nữa thắng cao thủ chuyên nghiệp, hê hê, vậy đó không chỉ là vấn đề tiền bạc thôi đâu.”

“Có lý!”

Vương Viễn nói như như vậy, trước mắt đám người Một Đám Ô Hợp lập tức sáng ngời.

Còn không phải sao?

Lúc này, suy nghĩ trong lòng của hai chiến đội Một Đám Ô Hợp và Ngũ Nhạc Hùng Phong vừa vặn trái ngược nhau.

Chiến đội bình thường thi đấu với chiến đội chuyên nghiệp, có thua cũng vốn là chuyện hợp tình hợp lý, cùng lắm thì cũng chỉ bị người chế giễu là không biết tự lượng sức mình, và kém may mắn mà thôi.

Nhưng nếu thắng trận đấu, vậy mọi chuyện sẽ hoàn toàn khác. Người chơi bình thường có thể thắng chiến đội chuyên nghiệp, là một sự tồn tại vẻ vang như thế nào.

Cho dù chỉ vẻn vẹn là đẩy chiến đội chuyên nghiệp vào một trận chiến khó khăn, thì cũng đủ khiến tất cả mọi người ghi nhớ trong lòng rồi.

Dù sao thì Hoa Sơn Luận Kiếm cũng là một hoạt động toàn dân, không biết có bao nhiêu người đang xem trận thi đấu này.

Địa vị của ngôi sao trò chơi ở hiện tại gần như tương đồng với minh tinh điện ảnh của mấy trăm năm về trước. Nếu có thể thắng trận đấu này, cho dù không thể trở thành ngôi sao thì vẫn có thể làm một streamer.

Gần mực thì đen gần đèn thì rạng.

Đám người Một Đám Ô Hợp này vốn không phải là loại người cả gan làm loạn, nhưng tiếp xúc với Vương Viễn đã lâu, cũng dần dần bị kích thích… Chưa bao giờ bỏ qua bất cứ cơ hội chiếm lợi ích nào.

Người chơi bình thường cũng không có nhiều cơ hội tiếp xúc với người chơi chuyên nghiệp. Đây chắc chắn chính là cơ hội nổi tiếng giang hồ, làm sao có thể bỏ qua cho được.

“Cho nên, lần này mọi người nhất định phải làm hết sức đấy!”

Thấy vẻ mặt này của mọi người là đã trúng bẫy của mình, Vương Viễn chợt mỉm cười, bổ sung thêm: “Cho dù không đánh lại được thì cũng phải cắn đứt một miếng thịt của đối phương!”

“Cái này còn cần ngươi nói sao?”

Đám người nhao nhao tỏ vẻ bản thân mình chắc chắn sẽ dốc hết sức.

“Thế cũng được sao?” Vẻ mặt của Phi Vân Đạp Tuyết mơ hồ, phục Vương Viễn sát đất.

Cái khác không nói, nhưng về phương diện điều khiển tâm lý người khác thì hắn ta quả thực còn kém Vương Viễn không biết bao nhiêu.

Hành động của hắn ta trước sau như một, chính là cầm tiền đập. Tuy đơn giản, thô bạo và có hiệu quả, nhưng có những khi lại không có được hiệu quả lớn nhất.

Dù sao cũng giống như Trường Tình Tử nói, cho dù là thắng hay thua, thì mọi người đều có tiền để cầm, chẳng qua là chênh lệch bao nhiêu thôi. Khi đối mặt với kẻ địch mạnh như Ngũ Nhạc Hùng Phong, đối với những người chưa từng thấy tiền và không có bất cứ khái niệm nào về tiền mà nói, thì sự chênh lệch giữa một nghìn lượng và mười nghìn lượng vàng cũng không rõ ràng cho lắm.

Dù sao thì tỷ lệ thua cũng rất lớn, hơn nữa thua cũng vẫn có tiền để cầm, còn có kẻ nào sẽ liều mạng nữa. Từ đầu đến cuối, trong lòng của mọi người đều sẽ cảm thấy bản thân mình đang làm việc cho người khác, không nhất thiết phải bỏ quá nhiều tiền vốn để liều mạng với cao thủ cấp chuyên nghiệp.

Vương Viễn cũng không hề tốn tiền, mà trực tiếp làm rõ rằng thắng một trận đấu như vậy sẽ có kết quả như thế nào. Bằng cách này, sẽ không còn chỉ là vấn đề tiền bạc nữa, mà mọi người hoàn toàn coi trận đấu là việc của mình, đợi lát nữa thi đấu hiển nhiên sẽ dốc toàn lực ứng phó.

Chẳng qua chỉ là chuyện một câu nói, mà lại sinh ra hiệu quả dữ dội như vậy, lúc này Phi Vân Đạp Tuyết mới xem như chịu phục.

Nhìn thấy mọi người nâng cao tinh thần, trong lòng hắn lại sinh ra một suy nghĩ quái lạ: “Có lẽ trận thi đấu này, thật sự có tỷ lệ chiến thắng.”



Trong lúc nói chuyện, thời gian nghỉ giữa trận cũng đã kết thúc.

Chiến đội hai bên được truyền tống vào trong sân thi đấu.

Khán giả trên sân thi đấu gần như có xu thế nghiêng về một phía, hầu hết tiếng hò hét đều đang ủng hộ Ngũ Nhạc Hùng Phong.

“Thật đáng thương! Vất vả lắm mới vào được bốn hạng đầu, kết quả lại gặp phải chiến đội chuyên nghiệp…”

Một Đám Ô Hợp vốn không có người ủng hộ, hiện giờ tỷ lệ ủng hộ Ngũ Nhạc Hùng Phong lại cao như vậy, dưới sự so sánh, nhóm người Một Đám Ô Hợp lại càng lộ rõ vẻ nhỏ yếu và bất lực. Cho dù có người ủng hộ thì cũng đều là thương hại.

Bạn cần đăng nhập để bình luận