Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 235: Xương rồng

Từ khi học được “Thiên Công Khai Vật”, Độc Cô Tiểu Linh tiến càng xa trên con đường khoa học, mỗi lần Vương Viễn hỏi cô đang làm gì thì đều nhận được câu trả lời như vậy.

Khoa học kỹ thuật là lực lượng sản xuất hàng đầu, tuân theo quan niệm này mới có thể làm nên hành động lớn.

Lúc trước Vương Viễn không có ý muốn quấy rầy, lần này hắn có chuyện muốn nhờ.

"Hì hì!" Vương Viễn lộ ra nụ cười xấu xa bảo: "Vật liệu góp đủ rồi, giúp ca làm Hoạt Tường Dực đi."

"Chuyện này..." Một lát sau, Độc Cô Tiểu Linh nói với vẻ hơi khó xử: "Chỉ sợ hiện tại không làm được."

"A?" Vương Viễn bất ngờ hỏi: "Có chuyện gì xảy ra vậy?"

"Thiếu vật liệu!" Độc Cô Tiểu Linh giải thích: "Bộ phận quan trọng nhất của Hoạt Tường Dực chính là xương rồng. Lúc đầu ta có hai cái, làm Hoạt Tường Dực cho mình mất một, cái còn lại bị Bạch Hạc Lưỡng Sí mua nửa tháng trước rồi… Thật sự xin lỗi nha Ngưu ca, không có xương rồng thì khó mà làm được."

"Bạch Hạc Lưỡng Sí... Lại là tên khốn này!" Vương Viễn không khỏi nhíu mày, trong lòng có chút phiền muộn.

Chuyện vốn đang rất tốt đẹp, Vương Viễn còn phí bao nhiêu sức để lừa được vật liệu, nhưng đột nhiên nói không làm được, cảm giác bị người ta cho leo cây thật không tốt chút nào.

Song hắn không có ý trách cứ Độc Cô Tiểu Linh.

Chơi trò chơi ấy mà, chẳng có ai chơi vì người khác cả, Độc Cô Tiểu Linh cũng giống như vậy, ngay từ đầu cô tính tặng không xương rồng cho Vương Viễn đã vô cùng nghĩa khí rồi, nhưng không nhịn nổi Bạch Hạc Lưỡng Sí dùng tiền mua…

Chẳng lẽ bảo Độc Cô Tiểu Linh để đó không kiếm được xu nào, phí công chờ mình nhiều ngày như vậy? Chuyện này không thực tế lắm.

Hơn nữa, Vương Viễn có thể học được Dịch Cân Kinh, cũng làm phiền Độc Cô Tiểu Linh không ít không phải sao...

"Xương rồng là cái gì?" Vương Viên suy tư một lát rồi hỏi lại.

Nếu là linh kiện thì khả năng hắn không lấy được, nhưng nếu là nguyên liệu, Cung Hỉ Phát Tài có tiếng là nguyên liệu nào cũng kiếm ra được, tìm một khúc xương rồng chẳng phải dễ như trở bàn tay sao?

"Là linh kiện chính của Hoạt Tường Dực, dùng để chống đỡ..."

"Nói tiếng người!"

Vương Viễn sầm mặt lại, hiện tại Độc Cô Tiểu Linh mở miệng ra là dùng từ chuyên ngành, làm sao mà hắn nghe hiểu được.

"Tương đương với xà nhà!" Độc Cô Tiểu Linh nói một cách đơn giản.

"Thứ này không phải rất dễ tìm à?" Vương Viễn hỏi ngược lại.

Thứ như xà nhà không phải tùy tiện kiếm một vật liệu kiên cố là được rồi sao, nếu thực sự không được thì trong tay hắn còn có một cây thiền trượng đây này, cầm đi chống đỡ chắc chắn rất kiên cố.

"Không dễ tìm vậy đâu!"

Độc Cô Tiểu Linh nói: "Hoạt Tường Dực là cơ quan cực tinh xảo, xương rồng không chỉ kiên cố mà còn nhẹ nhàng linh hoạt, như vậy mới có thể khống chế phương hướng. Vật liệu bình thường không được, hai khúc xương rồng của ta lúc trước được làm thành từ “Xương Ba Xà”, ta trộm được trong kho vật liệu của Đường Môn đấy. Nguyên liệu thích hợp nhất để tạo ra xương rồng chính là xương rắn."

"Xương rắn không phải rất phổ biến sao?" Vương Viễn lại buồn bực hỏi.

"Xương rắn có thể chống đỡ Hoạt Tường Dực rất hiếm có!" Độc Cô Tiểu Linh nói.

"Quả đúng là vậy thật…"

Vương Viễn cũng gãi đầu ra vẻ khó xử.

Hoạt Tường Dực của Độc Cô Tiểu Linh hắn đã thấy rồi, hai cánh vươn ra dài khoảng một trượng. Trong trò chơi mặc dù có những con quái khá lớn nhưng loại rắn mà dài hơn một trượng thì rất hiếm thấy, huống chi chỉ có thể lấy khúc xương kiên cố nhất.

Cự xà như vậy quả thật chỉ có thể gặp không thể cầu.

Vương Viễn đóng giao diện trò chuyện lại, nhấn mở ảnh đại diện tài khoản của Cung Hỉ Phát Tài và gửi tin cho hắn ta: "Giờ ta còn cần một nguyên liệu, không biết ngươi có hay không?"

"Ngươi nói thẳng ra cần nguyên liệu gì là được! Chỉ cần có tiền, thứ gì ta cũng kiếm được." Cung Hỉ Phát Tài vẫn phóng khoáng như trước.

"Ngươi có xương Ba Xà không?" Vương Viễn hỏi.

"Cái này ấy hả..." Cung Hỉ Phát Tài nhìn thấy tin nhắn của Vương Viễn thì hơi ngạc nhiên, sau đó mất mát đáp lại: "Thứ này ta không có."

"Vậy ngươi còn khoác lác cái gì?" Vương Viễn khinh bỉ.

"Song ta biết nơi nào có rắn!" Cung Hỉ Phát Tài lập tức gửi một tin nhắn khác đến.

"Ở đâu?"

Vương Viễn hai mắt tỏa sáng, Cung Hỉ Phát Tài rốt cuộc vẫn là người làm nghề này, dù có hay không thì ít ra vẫn biết địa điểm.

"Triệu Vương phủ!"

Cung Hỉ Phát Tài nói: "Mấy ngày trước lúc ta đang đi thu quặng thì gặp một đám nuôi rắn Tây Vực, hình như bọn họ ở trong Triệu Vương phủ."

"Triệu Vương phủ? Triệu Vương phủ nào?"

Vương Viễn mờ mịt hỏi.

Vương phủ trong trò chơi rất nhiều, không nói đến Nam Viện Đại Vương phủ hay Bắc Viện Đại Vương phủ gì, riêng Triệu Vương phủ đã có mấy chỗ, ai biết Cung Hỉ Phát Tài nói đến nơi nào.

"Triệu Vương phủ ở Yên Kinh!" Cung Hỉ Phát Tài nói.

"Tốt lắm!"

Vương Viễn lên tiếng, đóng lại cửa sổ trò chuyện rồi đi thẳng đến dịch trạm.

Mấy phút sau Vương Viễn đã tới thành Yên Kinh.

Yên Kinh là một thành chủ lớn, nằm ở tận mãi phía Bắc Trung Nguyên, cùng với thành Lạc Dương, Trường An, Biện Lương được gọi là bốn thành chủ lớn ở Trung Nguyên. Mặc dù nơi này giáp ranh biên giới phía Bắc nhưng độ phồn hoa chẳng kém cạnh thành Lạc Dương.

Triệu Vương phủ mà Cung Hỉ Phát Tài nói đến chính là chỗ ở của Lục vương gia nước Kim - Hoàn Nhan Hồng Liệt.

Bởi vì Hoàn Nhan Hồng Liệt cứ dăm bữa nửa tháng lại bị người ta ám sát nên Triệu Vương phủ thường xuyên phát một số nhiệm vụ bảo vệ vương phủ, bởi vậy khu vực Yên Kinh vẫn vô cùng nổi tiếng.

Vương Viễn tiến vào Yên Kinh, chỉ tùy tiện hỏi thăm một chút đã tới cổng Triệu Vương phủ.

Song cổng lớn Triệu Vương phủ đóng chặt, hai bên cửa có thú đá canh cổng.

Trong thiết lập của trò chơi, hễ trạch viện đóng cửa thì đồng nghĩa với ý khéo léo từ chối người khác đến hỏi thăm. Bằng không dù khinh công của ngươi có vô địch thiên hạ cũng chẳng là gì, nếu không làm vậy với tố chất của người chơi chẳng phải dọn sạch bách nơi ở của NPC sao?

Lúc này Triệu Vương phủ đóng chặt cửa, hiển nhiên đang từ chối tiếp khách, không được sự đồng ý của chủ nhân thì khẳng định không vào được.

Xông vào? Vương Viễn chưa từng nghĩ đến phương án này.

Nói đùa gì vậy, đây chính là vương phủ đó, canh phòng nghiêm ngặt, cao thủ như mây, dù Vương Viễn có Kim Cương Bất Hoại Thần Công hộ thể cũng không dám chủ động tiến lên chịu chết.

Bạn cần đăng nhập để bình luận