Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 1466: Yến Long Uyên lại tới

Lúc này một chưởng của Trang Tụ Hiền đánh tới, Tiêu Phong nghiêng người né đi, một quyền đánh về phía mặt của hắn. Trang Tụ Hiền vội vàng ngửa đầu về sau, nhưng dư lực của một quyền này vẫn đánh hắn bay ra ngoài.

“Phụt!”

Mặt nạ trên mặt Trang Tụ Hiền bị quyền phong sắc bén của Tiêu Phong đập vỡ, để lộ khuôn mặt thật của hắn. Sắc mặt của tên nhãi này cực kỳ tái nhợt, tuổi cũng không lớn, dáng vẻ rất giống một vị công tử phóng khoáng, tự nhiên.

“Đây là...” Trông thấy khuôn mặt của Trang Tụ Hiền, quần hùng cảm thấy rất quen mắt, Vương Viễn cũng có cảm giác bản thân hình như đã gặp qua ở nơi nào.

Nhưng mọi người chỉ cảm thấy quen mắt mà thôi, làm gì có ai thèm để ý hắn là ai.

Chỉ với ba chiêu mà Tiêu Phong đã đánh lui được ba đại cao thủ đương thời, điều này đã thu hút toàn bộ ánh mắt của mọi người.

“Đại ca! Ta tới giúp ngươi!”

Đoàn Dự thấy ba người đánh một mình Tiêu Phong, gã giận dữ không thôi, lập tức xông tới quấn lấy Mộ Dung Phục.

“Đinh lão quái, ngươi giết sư thúc tổ của ta, lại là kẻ địch của đại ca ta, ta cũng phải thanh lý môn hộ!” Hư Trúc cũng hét lớn một tiếng thả người bay về phía Đinh Xuân Thu.

Ba huynh đệ đều có cuộc chiến của riêng mình.

Vương Viễn là đệ tử Thiếu Lâm, cũng không tiện ra tay giúp đỡ trước bao ánh mắt của quần hùng trong thiên hạ. Hơn nữa Vương Viễn biết võ công tu vi của Tiêu Phong thế nào, do đó hắn cũng không hề lo lắng, chỉ nhìn chằm chằm đám người đứng ở giữa sân, không nói một lời.

Chắc mọi người đều đã biết kết quả, phần cốt truyện này cũng không quan trọng, sẽ không viết nhiều.

Không có Đinh Xuân Thu và Mộ Dung Phục quấy rối, Trang Tụ Hiền ở trước mặt Tiêu Phong đến cái rắm cũng không dám đánh, mới mấy chiêu đã bị Tiêu Phong đá gãy chân, nằm trên mặt kêu to liên tục.

Tuy nội công của Hư Trúc rất cao, nhưng hắn lại không biết vận dụng, đại chiến với Đinh Xuân Thu hơn nghìn chiêu mà vẫn bất phân thắng bại. Cuối cùng Hư Trúc phải dùng đến Sinh Tử Phù để chế ngự Đinh Xuân Thu.

Bên phía Đoàn Dự thì lại tương đối thảm, thực lực võ công của gã một khi không linh thì sao có thể là đối thủ của Mộ Dung Phục. Dưới sự chỉ điểm của Tiêu Phong, khó khăn lắm Đoàn Dự mới chống đỡ được Mộ Dung Phục.

Cuối cùng không biết đầu óc của Mộ Dung Phục bị chạm sợi dây thần kinh nào, đánh thắng Đoàn Dự là được rồi, y lại còn đi nhục nhã Đoàn Chính Thuần, kết quả Đoàn Dự chân khí bạo tẩu, đè Mộ Dung Phục xuống đất đánh liên tục.

Mộ Dung Phục vứt bỏ thể diện còn định đánh lén, Tiêu Phong tiến lên một bước túm y lên, ném y đi giống như ném một con gà, còn không quên trào phúng: “Tiêu mỗ là nam tử hán đại trượng phu, sao lại bị xếp chung với loại người như ngươi chứ!”

Liên tục bị Đoàn Dự Tiêu Phong ẩu đả, Mộ Dung Phục tâm như tro tàn, y cầm lấy một thanh trường kiếm, đưa lên cổ định tự vẫn.

Tất cả mọi người đều vô cùng hoảng sợ.

Đúng vào lúc này, chỉ nghe thấy một tiếng xé gió rất lớn, một chiếc ám khí cách đó hơn hơn mười trượng bay ngang qua quảng trường, đánh về phía trường kiếm trong tay Mộ Dung Phục. “Coong” một tiếng, trường kiếm rời khỏi tay Mộ Dung Phục bay ra ngoài, lòng bàn tay y toàn là máu tươi, gan bàn tay bị chấn động đến mức rách da.

“Ủa? Là ai quấy rối vậy?”

Vương Viễn không khỏi kinh hãi, hắn ngẩng đầu nhìn về nơi ném ra ám khí, chỉ thấy có một vị tăng nhân mặc áo màu xám đứng ở trên sườn núi, khuôn mặt bị che bởi một miếng vải màu xám.

“Hừ! Không có tiền đồ!”

Lúc này chỉ nghe tiếng tăng nhân áo xám hừ lạnh một tiếng: “Thắng bại là chuyện thường tình của nhà binh, võ học của Mộ Dung gia các ngươi kém hơn Lục Mạch Thần Kiếm à?”

Vừa nói tăng nhân áo xám vừa điểm nhẹ hai phát vào hư không, Đoàn Dự đứng cách Mộ Dung Phục không xa và Ba Thiên Thạch bị điểm đến tê dại cả người, cứ thế ngã phịch xuống. Đấy là tăng nhân áo xám còn nương tay, chứ nếu không chỉ bấy nhiêu thôi cũng đủ lấy mạng hai người này.

“!!!”

Mọi người đứng tại hiện trường đều hãi hùng khiếp vía, tỏ lòng tôn kính tăng nhân kia.

Tăng nhân áo xám cách Đoàn Dự và Ba Thiên Thạch ít nhất phải mười trượng, chỉ kình của người này thế mà bắn xa được như vậy, tu vi đúng là sâu không lường thấu.

“Tham Hợp Chỉ!”

Vương Viễn trông thấy tuyệt kỹ kia thì nhất thời nhận ra người trước mặt này là ai.

Hắn đã từng đụng độ nhiều cao thủ nhưng người có thể tu luyện chỉ kình đến trình độ này chỉ có một, đó là Yến Long Uyên!

Nghĩ vậy Vương Viễn nhịn không được hô lên: “Ngươi là Yến Long Uyên??!!”

Đồng thời Vương Viễn thầm phát hoảng trong lòng: “Ôi đệt, lão già chó má này dám đuổi giết mình đến tận Thiếu Lâm tự! Nếu lão đã cả gan đến cửa khiêu khích thì lần này mình nhất định không thể để lão chạy thoát.”

“Yến Long Uyên?”

Huyền Từ đứng sau lưng Vương Viễn nghe vậy khẽ cau mày hỏi lại.

“Hừ!”

Tăng nhân áo xám nghe thấy giọng nói của Vương Viễn thì quay đầu sang, nghiêm túc nhìn hắn rồi lên tiếng chào hỏi: “Ngộ Si đại sư, đã lâu không gặp!”

“Phải! Thế mà ngươi vẫn còn sống!” Vương Viễn vô cùng khách sáo đáp lại một câu.

“Ha ha!”

Yến Long Uyên biết miệng lưỡi Vương Viễn lươn lẹo, lười cùng hắn nói nhảm nên bật cười xoay đầu lại, chắp tay nói với Tiêu Phong: “Kiều đại hiệp võ công trác tuyệt, quả nhiên danh bất hư truyền, lão nạp muốn lãnh giáo mấy chiêu.”

Vương Viễn từng nghe Phương Đông Chưa Tỏ suy luận rằng Yến Long Uyên rất có khả năng là cha của Mộ Dung Bác, con trai bị đánh, cha lập tức lộ diện, Yến Long Uyên này đúng là đủ bỉ ổi.

Khi còn bé Vương Viễn đánh nhau thua, cha chưa từng ra mặt đòi công bằng cho hắn bao giờ mà bắt hắn chăm chỉ luyện tập cho đến khi đánh thắng người ta mới thôi. Yến Long Uyên đánh Đoàn Dự xong lại tính đánh Tiêu Phong, thân là trưởng bối mà năng lực làm việc quá kém.

Dĩ nhiên Tiêu Phong đâu phải người dễ bị bắt nạt gì, đối mặt với Yến Long Uyên, Tiêu Phong đã có đề phòng từ trước, lúc lão chắp tay thi lễ thì lập tức ôm quyền đáp lễ ngay: “Không dám!”

“Ầm!”

Hai cỗ nội lực va chạm vào nhau, thân thể hai người đồng thời hơi chao đảo.

“Hừm!” Ánh mắt Yến Long Uyên trở nên căng thẳng, thầm nghĩ “Kiều Phong này cực kỳ lợi hại”.

Bạn cần đăng nhập để bình luận