Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 250: Quái nhân

Thứ người chơi trân quý nhất ngoại trừ công pháp ra thì chính là trang bị và vũ khí, bị người ta giết thì chỉ là đầu chạm xuống đất mà thôi, trong điểm sống lại lại là một tay hảo hán, nhưng binh khí bị hủy, vậy thì…

Tâm trạng lúc này của Hổ Khiếu Sơn Hà chán nản vô cùng, nếu có cơ hội quay ngược thời gian lại một lần, gã tình nguyện bị Vương Viễn đá trúng cũng không giơ đao ra cản.

"Hoành Tảo Thiên Quân!"

Vương Viễn đánh lui Hổ Khiếu Sơn Hà xong, chưa kịp thu chân lại thì chợt nghe bên cạnh vang lên một tiếng quát lớn.

Hắn ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy một người chơi ăn mặc như tướng lĩnh vung ngang một cây trường thương đen sì, mang theo tiếng xé gió lao lại đây.

Vương Viễn theo bản năng giơ tay phải lên chặn lại.

"Ầm!"

Một tiếng kêu vang, trường thương đập mạnh lên cánh tay Vương Viễn.

Môn phái sử dụng trường thương đại kích chỉ có một! Đó chính là Tây Bắc Huyền Sách Quân.

Công pháp của Tây Bắc Huyền Sách Quân chú trọng chiến trường sát phạt, tu luyện nội công cấp thấp “Thần Lực Quyết” và nội công trung cấp “Thiên Quân Quyết”, cộng thêm lực tay cực cao.

Mặc dù chiêu thức của Huyền Sách Quân đơn giản thô bạo nhưng mỗi chiêu đều có lực vô cùng lớn, nhân sĩ võ lâm bình thường khó mà ngăn cản nổi.

“Hoành Tảo Thiên Quân” chính là một chiêu trong võ học trung cấp “Phá Quân Thưởng Pháp” của Huyền Sách Quân, chuyên môn dùng để quét đùi ngựa kỵ binh, sức lực mạnh như thế nào có thể tưởng tượng được.

Lúc này Vương Viễn chỉ có một chân trụ, cứng rắn đỡ một thương này lập tức có chút đứng không vững, lảo đảo một cái suýt nữa thì té xuống đất.

"Lão đại, trâu bò lắm!"

Hổ Khiếu Sơn Hà thấy Vương Viễn bị một chiêu đánh lùi, nhịn không được hô to, người chơi dùng thương nọ chính là Long Đằng Tứ Hải – bang chủ của Thánh Long bang.

Long Đằng Tứ Hải này có thể làm lão đại xem ra cũng có chút bản lĩnh.

"Ha ha!"

Long Đằng Tứ Hải nghe vậy cười đắc ý, không đợi Vương Viễn đứng vững đã lắc trường thương trong tay, tung mấy thương hoa liên tiếp đâm về phía hắn.

[Cuồng Phong Sậu Vũ]

Vương Viễn đối mặt với trường thương đâm tới thì lùi lại liên tục mấy bước, tránh từng đòn tấn công của Long Đằng Tứ Hải, lùi về sau ổn định thân hình.

Long Đằng Tứ Hải dùng xong một chiêu thì cũng bị cứng sau công kích, Vương Viễn mỉm cười, tay phải vươn ra chộp lấy trường thương của gã, thuận thế uốn cong một cái, thân thương chuyển động khiến gã không cầm nổi vũ khí, tiếp đó Vương Viễn thình lình kéo về sau một phát, khẽ buông tay.

"Vù!"

Trường thương bay ra, cắm vào vách tường sau lưng Vương Viễn, hắn đạp một bước thuấn di đến trước mặt Long Đằng Tứ Hải, đập một chiêu [Lễ Kính Như Lai] vào trước ngực gã.

"Ầm!"

Long Đằng Tứ Hải phun máu bay ngược ra ngoài, thanh máu trên đầu chợt tụt xuống hơn phân nửa.

May mà sau cấp 30 người chơi xuất sư, trang bị và công pháp đều tăng lên, nếu là trước kia, cho dù Long Đằng Tứ Hải có da dày thịt béo và mặc trọng giáp như thế nào đi nữa, trúng một chưởng của Vương Viễn chỉ sợ đã không sống nổi.

"Chiêu này chắc hẳn là Đại Kim Cương Chưởng! Hòa thượng khó đối phó! Mọi người bày trận!"

Vương Viễn thấy Long Đằng Tứ Hải không chết, vừa định tiến lên đạp thêm phát nữa thì một giọng nói khác từ trong dịch trạm truyền ra.

Ngay sau đó mấy chục người chơi đi ra khỏi góc đường bày trận, che Long Đằng Tứ Hải và Hổ Khiếu Sơn Hà lại.

Người cầm đầu cầm trong tay một chiếc quạt xếp, nhìn Vương Viễn với vẻ vô cùng hứng thú: "Đại Kim Cương Chưởng và Bàn Nhược Chưởng đều là tuyệt kỹ của Huyền Từ đại sư, phương trượng Thiếu Lâm tự, xem ra hòa thượng này không đơn giản, quá nửa là đệ tử thân truyền của Huyền Từ rồi."

"???"

Vương Viễn nghe vậy không khỏi sửng sốt, lộ ra ánh mắt ngạc nhiên.

Người chơi nọ tựa hồ vô cùng hưởng thụ với ánh mắt của Vương Viễn, gập quạt xếp trong tay lại, thăm dò hỏi: "Ta nói đúng chứ?"

"…"

Vương Viễn không còn gì để nói, đồng thời cũng ngạc nhiên không thôi.

Thân phận của mình hắn hiếm khi đề cập với người khác, ngay cả đám bạn Bôi Mạc Đình cũng không rõ hắn học võ học gì và bái ai làm thầy, nhưng tên trước mặt này lại nói gần như đúng hết.

"Phượng Vũ Cửu Thiên! Ngươi còn làm màu làm mè cái gì! Mau chơi chết hắn đi!"

Ngay tại thời điểm Vương Viễn vẫn đang ngạc nhiên, Hổ Khiếu Sơn Hà không nhịn được nữa, gào lên với tên người chơi đang cầm quạt xếp kia.

Mẹ nó, người khác có thể không biết phẩm hạnh của Phượng Vũ Cửu Thiên ở mức nào, chẳng lẽ đám người Thánh Long bang lại không biết?

Tiểu tử này rất thích xem sách, nhất là tiểu thuyết võ hiệp mấy trăm năm trước hoặc tiểu thuyết trên internet, thậm chí hắn ta còn cất giữ một bộ “Võng Du Chi Ta Là Võ Học Gia” (người biết thưởng thức) được đóng bìa cứng.

Bối cảnh câu chuyện của game Đại Võ Tiên bắt nguồn từ một cuốn tiểu thuyết võ hiệp của một nhà văn từ mấy trăm năm trước, vì thế nên Phượng Vũ Cửu Thiên nắm rất rõ cốt truyện của trò chơi này. Sở dĩ Hổ Khiếu Sơn Hà có thể học được Từ Bi Đao Pháp cũng bởi vì Phượng Vũ Cửu Thiên chỉ dẫn cho gã.

Chính vì vậy, mỗi lần Phượng Vũ Cửu Thiên gặp kẻ địch, hắn ta luôn ra vẻ ta đây để do thám đối thủ, có hiệu quả hay không thì không biết, dù sao cũng có thể khiến đối thủ sửng sốt một chút.

Phương thức làm màu của Phượng Vũ Cửu Thiên ngàn lần như một, nhìn nhiều sẽ thấy rất phiền, lúc này có một kẻ địch mạnh mẽ ở trước mặt mà Phượng Vũ Cửu Thiên vẫn còn màu mè như vậy, đương nhiên Hổ Khiếu Sơn Hà không chịu được.

"Khụ khụ!"

Phượng Vũ Cửu Thiên lúng túng ho khan, chỉ chỉ Vương Viễn, nói: "Tên này là đệ tử Thiếu Lâm, hơn nữa còn tinh thông Đại Kim Cương Chưởng, không thể liều mạng, hàng trước bày trận, bảo vệ tốt hàng sau, Đường Môn chuẩn bị, nếu cướp được lệnh bài thì mỗi người sẽ được thưởng mười lượng vàng!"

Mười lượng vàng lớn tới mức nào? Đối với những cao thủ vừa xuất sư ở thời điểm hiện tại, mười lượng vàng có thể coi là toàn bộ gia sản của họ!

Nghe thấy phần thưởng của Phượng Vũ Cửu Thiên, tất cả mọi người của Thánh Long bang đều cực kì kích động.

Theo lệnh của Phượng Vũ Cửu Thiên, người chơi Thiếu Lâm ở hàng trước của Thánh Long bang bắt đầu thi triển La Hán Côn Trận, những người chơi ở hàng sau thì giương nỏ lên, chuẩn bị bắn.

"Vèo vèo vèo vèo!"

Tên nỏ ám khí bay như mưa về phía Vương Viễn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận