Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 1137: Thị vệ Song Nhi

Đối mặt với sự ngăn cản của thị vệ, Vương Viễn đã chuẩn bị từ trước, miệng trực tiếp phun lời thô tục: "Con mẹ nó, ta là huynh đệ của Vi đại nhân nhà các ngươi, nghe nói hắn muốn ra biển đánh trận, nên cố ý đến giúp hắn! Nhanh đi bẩm báo một chút, cứ nói Thiếu Lâm tự Ngưu Đại Xuân đến rồi!"

"Thiếu Lâm tự?"

Hai tên thị vệ kia nghe thấy ba chữ Thiếu Lâm tự, vội vàng thu hồi đao nói: "Hóa ra là Hiệp thánh phật môn, đại hiệp thiên hạ đệ nhất đại, Nam Viện Đại Vương, Ngộ Si đại sư Thiếu Lâm tự, Vi đại nhân nhắc đến ngài không ít! Lại nói Vi đại nhân của chúng ta cũng ở Thiếu Lâm tự... Sự kính ngưỡng của tại hạ đối với ngài giống như nước sông cuồn cuộn... Hoàng Hà tràn lan..."

"Vậy chúng ta có thể tiến vào hay sao?"

Thấy thị vệ kia không ngừng lải nhải, Vương Viễn vội vàng ngắt lời nói.

Thật sự là hạng người nào nuôi binh dạng đấy, tiểu tử Vi Tiểu Bảo tử này nói nhảm hết bài này đến bài khác, nịnh nọt đủ các thể loại, thị vệ dưới tay hắn cũng không đứng đắn như thế.

Tuy nhiên khiến cho Vương Viễn cảm thấy ngoài ý muốn chính là, một đống lớn danh hiệu của mình không có cái nào tăng thêm thuộc tính có tính thực chất, nhưng ở trước mặt NPC lại vô cùng có mặt mũi.

"Đương nhiên có thể đi vào!"

Thị vệ nói: "Vi đại nhân đang ở trong cái trướng bắt mắt nhất ở ngay phía trước, hai huynh đệ chúng ta không thể tự ý rời vị trí, nếu không sẽ tự mình dẫn ngài đi, còn xin đại vương ngài nói tốt vài câu cho hai huynh đệ chúng ta trước mặt Vi đại nhân..."

"Hiểu rồi, hiểu rồi!"

Vương Viễn thuận miệng nói qua loa, dẫn theo Độc Cô Tiểu Linh và Phương Đông Chưa Tỏ tiến thẳng vào quân doanh, đi thẳng đến đại trướng của Vi Tiểu Bảo.

"Không ngờ mấy danh hiệu của ngươi rất hữu dụng đấy."

Thấy ba người dựa vào danh hiệu của Vương Viễn đi trong quân doanh dễ như trở bàn tay, Độc Cô Tiểu Linh vô cùng kinh ngạc.

"Đương nhiên hữu dụng!"

Phương Đông Chưa Tỏ nói: "Ngươi không nghe thấy mấy tên thị vệ kia gọi hắn là gì hay sao? Đại Vương! Chính là đại vương trong Nam Viện Đại Vương!"

"À... Là con báo bị Trư Bát Giới đánh?" Độc Cô Tiểu Linh suy tư nói.

"Đấy là Nam Sơn Đại Vương!" Phương Đông Chưa Tỏ xạm mặt lại nói: "Nam Viện Đại Vương là một trong những chức quan cao nhất ngoại trừ Hoàng đế ở Liêu quốc... Hiện tại lão Ngưu là sứ thần nước ngoài, so với quan Đại Thanh thì còn cao hơn một bậc, bọn hắn nào dám cản."

"Người ngoại quốc trước kia trâu bò như vậy sao?" Độc Cô Tiểu Linh khó hiểu nói.

"Do tình hình trong nước của Đại Thanh..." Phương Đông Chưa Tỏ bĩu môi khinh thường, dường như vô cùng xem thường những quan viên khúm núm với người ngoại quốc kia.

"Hóa ra là dạng này à..." Nghe Phương Đông Chưa Tỏ nói như vậy, Vương Viễn sờ lên cằm, còn tưởng rằng là do danh hiệu đại hiệp thiên hạ đệ nhất của mình rất trâu bò chứ, hóa ra trong mắt hai tên thị vệ kia, danh hiệu [Nam Viện Đại Vương] của mình mới là trâu bò nhất.

Nghĩ lại mà xem, cho dù ngươi là đại hiệp đệ nhất thiên hạ, ở trong mắt quan phủ cũng chỉ là một tên thảo dân, Nam Viện Đại Vương này chính là một chức quan thực sự, tất nhiên là không thể coi như nhau được.

. . .

"Hắc hắc! Hôn cái miệng mà đi!"

Dựa theo chỉ dẫn của thị vệ canh cổng, ba người đi đến bên ngoài trướng của Vi Tiểu Bảo, vừa mới đi tới gần doanh trướng, đã nghe thấy trong đại trướng truyền đến một tiếng cười dâm, ngay sau đó chính là âm thanh truy đuổi đùa giỡn.

"Cái quỷ gì?" Độc Cô Tiểu Linh nhíu mày nói: "Đừng nói với ta đây chính là huynh đệ kết nghĩa của ngươi."

"Cái này..." Vương Viễn hơi đỏ mặt nói: "Có lẽ thật sự là hắn."

Không giống như những nhân vật chính có Thiên mệnh khác, tên Vi Tiểu Bảo này tổng hợp tất cả các loại khuyết điểm lên cùng một người, quả thực không phải là người tốt... Hành vi dâm tặc như thế không phải là không làm được.

Ba người cũng không có thời gian chờ Vi Tiểu Bảo xong việc, Vương Viễn trực tiếp đẩy màn trướng ra lập tức đi vào.

Tiến vào trong đại trướng, cảnh tượng bên trong trực tiếp sáng lóa làm mù mắt chó của ba người.

Trên tấm thảm ở giữa đại trướng, tên oắt con Vi Tiểu Bảo kia đang cưỡi lên một người thị vệ, nhìn tay chân là biết muốn tiến vào trong cổ áo của tên thị vệ.

"Giữa ban ngày đấy nhé!"

Vương Viễn không đành lòng nhìn thẳng.

"U..."

Độc Cô Tiểu Linh thì lại tỉnh táo, ranh mãnh mở chế độ chụp ảnh, chụp một loạt ảnh màn hình...

Phương Đông Chưa Tỏ nhìn tiểu thị vệ trên mặt đất, nhíu mày.

"Tiểu Bảo mau dậy đi... Có người đến!"

Lúc này, tiểu thị vệ trên mặt đất thấy ngoài cửa có ba người, không khỏi phát ra một tiếng kêu sợ hãi.

"Bà nội các ngươi! Không phải đã bảo tất cả các ngươi cút ra xa hay sao, làm sao..."

Vi Tiểu Bảo hùng hùng hổ hổ xoay người, khi hắn nhìn thấy ba người Vương Viễn, lập tức sững sờ, lớn tiếng nói: "Các ngươi là ai? Song Nhi, nhanh bảo hộ ta!"

Sau một tiếng kêu trách móc của Vi Tiểu Bảo, tiểu thị vệ trên mặt đất nhanh chóng đứng dậy, thân hình lóe lên lập tức lao tới trước mặt Độc Cô Tiểu Linh đang đứng ở hàng đầu chụp ảnh, hai ngón đâm về phía Độc Cô Tiểu Linh.

"Cẩn thận! Nàng biết điểm huyệt!"

Phương Đông Chưa Tỏ thấy thế, vội vàng lên tiếng nhắc nhở.

Nhưng ai biết được thân pháp của Song Nhi cực nhanh, xuất thủ như điện, Độc Cô Tiểu Linh còn chưa kịp phản ứng xem chuyện gì xảy ra, chỉ nghe "Ba" một tiếng, lập tức bị điểm huyệt ngay tại chỗ, không thể động đậy.

"A? Thật sự có bản lĩnh đấy!"

Tuy rằng Độc Cô Tiểu Linh là cơ quan sư, nội công cũng bình thường, nhưng rốt cuộc cũng là người chơi cấp bảy mươi, sức đề kháng đối với chiêu thức khống chế vẫn có một ít, lúc này lại bị người khác dùng một chiêu chế trụ, Vương Viễn thật sự có phần cảm thấy bất ngờ, khả năng điểm huyệt phán định của tiểu thị vệ hiển nhiên cực cao.

"Tiểu Bảo, chạy mau!"

Sau khi điểm huyệt Độc Cô Tiểu Linh, Song Nhi quay đầu lại hô một tiếng với Vi Tiểu Bảo, đồng thời thân hình xoay chuyển ôm lấy Độc Cô Tiểu Linh bên cạnh người, trường đao bên hông co lại, một chiêu [Rút Đao Đoạn Thủy] chém về phía cổ của Độc Cô Tiểu Linh.

Độc Cô Tiểu Linh chưa mở ra [Thiên Nhân Hợp Nhất], lực phòng ngự cực yếu, trúng một đao tất nhiên sẽ không sống được.

Bạn cần đăng nhập để bình luận