Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 1332: Cửu Dương thực hiểu

Ngọn lửa ở tháp Vạn An càng ít càng cao, gió vừa thổi đã phát ra tiếng răng rắc dữ dội, dưới tháp cũng chỉ còn lại ba người Vương Viễn, Trương Vô Kỵ và Triệu Mẫn.

Lúc này, Trương Vô Kỵ vẫn còn đang ôm Triệu Mẫn, Triệu Mẫn không chỉ không phản kháng, ngược lại còn ngửa đầu ra sau, ra sức nép vào trong lòng của Trương Vô Kỵ, tư thế của hai người vô cùng mập mờ.

Vương Viễn thấy thế, tâm trạng cực kỳ khó chịu, tên Trương Vô Kỵ này thật đúng là không biết phân biệt tình cảnh, bên này còn đang cứu người, mà hắn ở bên đó lại yêu đương vụng trộm với người ta, nếu như không phải Vương Viễn còn ở đây, vậy chẳng phải bọn họ sẽ giải quyết ngay tại chỗ hay sao?

“Khụ khụ!”

Vương Viễn ho khan một tiếng, nói với Trương Vô Kỵ: “Người đều đi hết cả rồi, thả cô ta ra đi!”

“Ặc…”

Trương Vô Kỵ nghe thế thì đỏ mặt, buông Triệu Mẫn ra với vẻ lưu luyến không rời.

Vương Viễn liếc mắt nhìn Trương Vô Kỵ, thuận tay duỗi tới, trực tiếp túm Triệu Mẫn qua, rồi bóp cổ họng của cô ta.

“Ớ…” Triệu Mẫn giật mình, muốn kêu nhưng lại bị bóp cổ, nên không thể kêu được thành tiếng.

Trương Vô Kỵ thấy thế, mới kêu lên đầy hoảng sợ: “Ngưu đại ca, ngươi muốn làm gì?”

“?”

Vương Viễn nhíu mày, giả vờ hỏi ngược lại trong sự nghi ngờ: “Đương nhiên là báo thù rồi! Ngươi có thắc mắc gì sao? Cô ả này không chỉ châm ngòi đại chiến giữa sáu đại phái và Ma giáo, mà còn dùng kế hãm hại sáu đại môn phái chúng ta, suýt chút nữa thì khiến sáu đại phái gặp phải tai ương ngập đầu, thù này không thể không báo!”

“Chuyện này…” Trương Vô Kỵ nói với vẻ mặt khó xử: “Ngưu ca, cô ấy không phải người xấu, có thể thả cô ấy ra không?”

Nghe thấy lời này của Trương Vô Kỵ, Vương Viễn không nhịn được mà cười ra tiếng, trong lòng thầm mắng một câu ngu si, sau đó thản nhiên đáp: “Cô ta còn không phải là người xấu sao? Ngươi phải biết, nếu không phải vì cô ta, thì cha nuôi của ngươi cũng sẽ không bị Thiếu Lâm tự bắt đi, nếu như cô ta đạt được mục đích, thì cha nuôi của ngươi đã chết rồi, đó chính là thù giết cha đấy! Ngươi nói cô ta không phải là người xấu sao?”

Vương Viễn đến phục tam quan của Trương Vô Kỵ, hơn nữa không nói đến thân phận của Triệu Mẫn, có từng ức hiếp dân chúng hay không, nhưng toàn bộ hành động của cô ta lại đầy một bụng ý xấu, sáu đại phái không chỉ bao gồm Thiếu Lâm, Nga Mi, mà còn bao gồm cả một đám chú bác đã từng truyền chân khí nối mạng cho Trương Vô Kỵ ở phái Võ Đang, cho dù bỏ qua tên cha nuôi chẳng có tí liên quan gì như Tạ Tốn này qua một bên, thì việc Triệu Mẫn làm cũng không phải là chuyện tốt, vậy mà trong mắt của Trương Vô Kỵ, Triệu Mẫn đã đến thế này rồi mà còn không phải là người xấu, thì đầu óc cũng bất bình thường thật, có phải chỉ cần lớn lên ưa nhìn thì hắn đều có thể lý giải thành người tốt hay không?

“Ta…”

Trương Vô Kỵ vốn ăn nói vụng về, về trình độ khua môi múa mép hiển nhiên không phải là đối thủ của Vương Viễn, trong lúc nhất thời á khẩu không nói được gì, trong lòng cũng bắt đầu nảy sinh suy nghĩ cưỡng chế cướp lại Triệu Mẫn từ trong tay Vương Viễn.

Nhưng không đợi Trương Vô Kỵ ra tay, Vương Viễn đã bắt kịp bằng một câu, chặn đường lui của Trương Vô Kỵ: “Ngươi sẽ không vì một ả đàn bà xấu xa như vậy mà ra tay với ta đấy chứ?”

“Đương… đương nhiên sẽ không rồi.” Đừng thấy Trương Vô Kỵ nói một đằng làm một nẻo, tự xưng là người hiệp nghĩa, nhưng vì Triệu Mẫn mà ra tay với Vương Viễn, rõ ràng là hành vi bội nghĩa, Vương Viễn không nói, Trương Vô Kỵ có lẽ còn có thể thuyết phục mình, nhưng bây giờ Vương Viễn trực tiếp nói ra, Trương Vô Kỵ ngược lại không tiện làm như vậy.

“Ha ha!” Vương Viễn cười ha ha, nói: “Cho dù ngươi có võ công tuyệt đỉnh, cũng không có khả năng cứu được cô ta từ trong tay của ta đâu!”

Vương Viễn nói lời này cũng không phải dọa sợ Trương Vô Kỵ, tuy rằng tu vi của hắn không bằng Trương Vô Kỵ, nhưng không thấp hơn Triệu Mẫn có võ công hơi thấp, một cao thủ siêu hạng nhất như Vương Viễn bóp cổ Triệu Mẫn, chỉ một cái là có thể bóp chết cô ta, dù võ công của Trương Vô Kỵ có cao đến đâu, cũng không thể ngăn được Vương Viễn muốn giết người.

“Ngưu ca nói cực đúng, Vô Kỵ xin nghe theo! Nhưng mà…” Trương Vô Kỵ biết tính cách của Vương Viễn ăn mềm không ăn cứng, vì thế dứt khoát thản nhiên nói: “Triệu Mẫn này có ơn với ta, ta đã từng đồng ý sẽ giúp cô ấy làm ba chuyện, hiện giờ ba chuyện còn chưa làm xong, vẫn mong Ngưu ca đừng lại hại đến tính mạng của cô ấy.”

Nói đến đây, Trương Vô Kỵ liếc mắt nhìn Triệu Mẫn bị Vương Viễn túm trong tay với vẻ sốt ruột, chỉ thấy sắc mặt của Triệu Mẫn đỏ gay, khát khao sự sống, nếu còn chậm trễ nữa, thì cô ta sẽ bị Vương Viễn bóp chết tươi.

“Diệt Tuyệt sư thái đã từng nói: Từ xưa đến nay, chính tà không cùng tồn tại! Ngươi như vậy, ta rất khó xử!” Vương Viễn thản nhiên đáp.

“Vẫn mong Ngưu ca thả cho một con đường sống.” Trương Vô Kỵ tiếp tục khẩn cầu.

“Soạt!”

Vương Viễn có hơi cạn lời, Trương Vô Kỵ này ngu thật hay ngu giả vậy, tay của mình đã sắp thọc vào túi hắn đến nơi rồi, mà hắn còn không mắc câu.

“Thả cho một đường sống cũng không phải không được…” Vương Viễn nói tiếp: “Nhưng ngươi cũng phải bày tỏ một chút gì đi chứ, ngươi còn nợ ta ba phần thưởng đấy.”

Lần này, Vương Viễn cũng nói thẳng ra, nếu Trương Vô Kỵ còn không hiểu nữa, thì Triệu Mẫn này đáng chết…

“Vô Kỵ ngu dốt…”

Trương Vô Kỵ mới nói được một nửa, Vương Viễn đã hơi thả lỏng tay, cuối cùng Triệu Mẫn cũng có thể mở miệng nói chuyện, cô ta gạt tay của Vương Viễn ra, lớn tiếng kêu: “Trương Vô Kỵ, ngươi có bị ngu không đó, ngươi có cái gì tốt thì cứ việc cho tên hòa thượng đó là được mà!”

Đây chính là sự khác biệt về mặt trí tuệ, Triệu Mẫn thông minh biết bao, nói thật, một cô ả xấu xa như vậy, Vương Viễn thật sự không muốn thả cô ta ra ngoài gây họa cho người khác.

“A… hóa ra Ngưu ca có ý này sao?” Trương Vô Kỵ hiểu ra.

“A di đà phật!” Vương Viễn nói với vẻ mặt nghiêm túc: “Tiểu tăng chính là người xuất gia, nào phải loại người đòi lợi ích của người khác chứ? Ta có thể không cần, nhưng ngươi phải để ấn tượng sâu sắc cho ta!”

Vương Viễn nói lời này một cách hiên ngang lẫm liệt, quang minh chính đại, Trương Vô Kỵ còn tin là thật: “Hóa ra là thế! Trước đó Trương Vô Kỵ nợ Ngưu ca ba phần thưởng, bây giờ lại nợ ngươi một ơn huệ, Vô Kỵ không có gì báo đáp, [Cửu Dương thực hiểu] này là một chút lý giải của ta đối với Cửu Dương Thần Công, vẫn mong Ngưu ca đừng ghét bỏ mà thả quận chúa Triệu Mẫn ra!”

Vừa nói, Trương Vô Kỵ vừa lôi một quyền sách ra đưa tới trước mặt Vương Viễn.

Bạn cần đăng nhập để bình luận