Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 906: Con gái Đoàn Chính Thuần

“Có người chết đuối, mau lại đây cứu người!” Đoàn Chính Thuần giục.

“Đàn bà phải không?” Giọng nói kia nói: “Nếu là đàn ông ngươi đã chẳng thèm chạy tới cứu!”

Giọng nói càng lúc càng gần, chốc lát người đã xuất hiện trước mặt.

“Đậu mòe!”

Vừa nhìn thấy dáng vẻ của người phụ nữ kia, Vương Viễn nhịn không được trợn trừng mắt.

Chỉ thấy người này mặc một bộ quần áo xanh nhạt bó sát người, phác họa vòng eo thon nhỏ nhắn, đôi mắt to đen láy sáng lấp lánh như ánh sao, linh động cực kỳ, giống như biết nói vậy, khuôn mặt rất xinh đẹp, khóe môi nở nụ cười thoáng qua như có như không, cả người thoạt nhìn như mới ba lăm ba sáu.

Mới đầu Vương Viễn nghe giọng nói còn tưởng là một thiếu nữ hai mốt hai hai tuổi, ai ngờ là một thiếu phụ chứ.

Lại là một thiếu phụ xinh đẹp!

Vương Viễn thầm ngạc nhiên.

Lúc trước ở Vạn Kiếp Cốc, Đoàn Chính Thuần mắt qua mày lại với ba vị mỹ nữ, giờ bên cạnh lại xuất hiện thêm một mỹ nhân chẳng kém cạnh những người trước bao nhiêu… Lão già khốn nạn này đúng là có bản lĩnh.

Song ngẫm kĩ thấy cũng bình thường, tuyệt học của Đoàn gia là gì chứ? Nhất Dương Chỉ đó! Một ngón tay có thể hạ gục một đống phụ nữ, khác xa cái tên Bôi Mạc Đình “toàn nghĩ xấu cho người tốt” kia, mới đầu Vương Viễn cho y Nhất Dương Chỉ, y còn không vui.

Bộ quần áo bó sát được mặc rất ngay ngắn và chỉnh tề, có lẽ khi nghe tiếng Đoàn Chính Thuần gọi đi cứu người, bà ta đã lập tức thay quần áo, miệng thì giễu cợt y nhưng lại nhanh chân nhanh tay thay đồ đâu ra đấy tính xuống nước cứu người.

Hai người chim chuột một hồi (nguyên văn rất dài, ta không chép lại hết được), Vương Viễn rốt cuộc cũng biết người phụ nữ kia tên là Nguyễn Tinh Trúc, một trong số những người tình của Đoàn Chính Thuần…

Nguyễn Tinh Trúc lái thuyền ra giữa hồ chỗ cô gái áo tím rơi xuống, sau đó nhảy vào trong nước, chẳng mấy chốc ra lôi được người lên bờ.

Lúc này cô gái áo tìm nhắm nghiền hai mắt, đã không còn thở nữa rồi, nhưng bụng không phình lên bao nhiêu, chứng tỏ không uống bao nhiêu nước, suy ra nguyên nhân là bị sặc chết, tình huống này căn bản không cứu được.

“Haizzz…”

Nhớ đến mới nãy hai người còn đứng chim chuột hồi lâu mới xuống nước cứu người, Nguyễn Tinh Trúc hổ thẹn không thôi, phải chi trước đó mặc kệ Đoàn Chính Thuần, tập trung cứu người trước thì có khi tình huống đã khá hơn rồi.

“Nhanh nhanh nhanh! Ta phải nghĩ biện pháp cứu người!”

Nguyễn Tinh Trúc ôm lấy cô gái mặc áo tím, tiến vào rừng trúc.

“Nhanh lại đây, nhanh, ngươi lại xem… xem đây là cái gì?” Chẳng mấy chốc trong rừng trúc vọng ra tiếng nói của Nguyễn Tinh Trúc.

Mấy người vội vàng chạy lại,. chỉ thấy sâu trong rừng dựng một gian nhà trúc, thiếu nữ nằm trên đất còn trong tay Nguyễn Tinh Trúc cầm một chiếc tỏa phiến màu vàng, kích động đến mặt đầm đìa nước mắt.

Đoàn Chính Thuần nhìn thấy chiếc tỏa phiến kia thì ngẩn ra, run giọng nói: “Thứ này tìm thấy ở đâu?”

Nguyễn Tinh Trúc khóc lên: “Lấy từ cổ con bé đó… trên vai trái còn có một con dấu! Nó là A Tử, con gái của ngươi…”

Vừa nói Nguyễn Tinh Trúc vừa nhào vào ngực Đoàn Chính Thuần, đấm ngực y bùm bụp.

Vương Viễn thầm lẩm bẩm: “Mẹ nó chứ, chẳng lẽ ta lại giết thêm con gái của y nữa?”

Bầu không khí trong gian nhà nhất thời lúng túng cực kỳ.

May mà có người đến kịp lúc phá vỡ không khí căng thẳng này.

“Chủ nhân! Có người tới!”

Một người trung niên ăn mặc kiểu thư sinh vọt vào nhà trúc, chính là Chu Đan Thần – một trong Tứ Đại Hộ Vệ, theo sau người này là một nam một nữ.

Nam nhân cao lớn khôi ngô, nữ lại như em gái nhà bên, hoạt bát dễ gần.

“Tiêu đại ca! A Châu muội muội!”

Nhìn thấy hai người ở cửa, Vương Viễn rất đỗi ngạc nhiên, sau đó thì mừng rỡ như điên.

Từ ngày từ biệt ở Nhạn Quan Môn, đã lâu lắm rồi Vương Viễn mới gặp lại Tiêu Phong.

Hắn từng trợ giúp Tiêu Phong đấu lại Tụ Hiền Trang, từng cứu mạng A Châu một lần, tính ra cũng được coi là bạn chí cốt.

Mặc dù Tiêu Phong là NPC nhưng lòng kính trọng của Vương Viễn đối với y là thật, hôm nay gặp nhau ở đây dĩ nhiên là kích động không thôi.

Hơn nữa Vương Viễn tới đây là để làm nhiệm vụ, bốn đại ác nhân – mục tiêu của nhiệm vụ đều là những cao thủ võ lâm khó đối phó vô cùng.

Nhất là Đoàn Duyên Khánh, mạnh đến độ khiến người ta tức lộn ruột, Vương Viễn đang rầu thối ruột vì không biết nên đối phó thế nào đây.

Bây giờ Tiêu Phong tới, hết thảy mọi chuyện đều dễ giải quyết.

Tiêu Phong là ai chứ? BOSS siêu cấp cấp 190 đó, cả trò chơi ngoại trừ những BOSS cấp Thần ra thì Tiêu Phong chính là thiên hạ vô địch. Huống chi năng lực chiến đấu của y cực mạnh, cho dù là BOSS Thần cấp 200 cũng không dám tự tin nói bản thân có thể dễ dàng đánh bại y.

Có cao thủ mạnh như vậy làm chỗ dựa, đừng nói là một Đoàn Duyên Khánh, có tới mấy cao thủ nữa cũng không đủ cho Tiêu Phong đánh một trận sảng khoái.

Nghĩ tới đây, Vương Viễn thoải mái hơn hẳn, tựa như mình mới đập Đoàn Duyên Khánh một phát chết thẳng cẳng vậy.

“Sư đệ, ngươi cũng ở đây à?”

“Chào Ngưu đại sư!”

Tiêu Phong và A Châu cũng hơi bất ngờ khi bắt gặp Vương Viễn ở đây, cả hai cùng lên tiếng chào hỏi hắn.

Sau đó Tiêu Phong lại chắp tay nói với Đoàn Chính Thuần: “Khiết Đan Nhân Tiêu Phong đến thăm hỏi Đoàn Vương Gia Đại Lý.”

“Hóa ra là Kiều bang…”

Đoàn Chính Thuần nghe vậy định mở miệng đáp lời.

Nguyễn Tinh Trúc trực tiếp nhào lên đánh đấm y túi bụi: “Con gái ngươi bị người ta hại chết, ngươi không chăm sóc nó thì thôi, còn không chịu giúp nó báo thù… Ngươi…”

“Ặc ⊙⊙!...” Vương Viễn nghe vậy hoảng hồn, vội vàng trốn ra sau lưng Tiêu Phong.

A Tử bị Vương Viễn ném vào trong nước mới chết chìm, kẻ thù mà Nguyễn Tinh Trúc nhắc đến không ai khác là hắn.

Nhớ lúc trước hắn từng cho Mộc Uyển Thanh ăn một chưởng đến độ đầu đập vào đá nát bấy, giờ lại khiến A Tử chết chìm, da đầu Vương Viễn tê dại không thôi. Đây gọi là thù mới hận cũ gom vào một thể, Đoàn Chính Thuần quá nửa sẽ không bỏ qua cho hắn.

“Ngươi nói cô gái kia là con gái của các ngươi?”

A Châu đứng bên cạnh thấy vậy bèn liếc nhìn bả vai A Tử, sau đó lại nhìn kim tỏa trong tay Đoàn Chính Thuần, sắc mặt lộ vẻ quái dị. Nàng lảo đảo lùi về sau một bước, suýt chút nữa thì ngã xuống.

Bạn cần đăng nhập để bình luận