Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 739: Bốn trăm triệu đỡ nghìn cân

“Ha ha!”

Bạch Hạc Lưỡng Sí mỉm cười đáp: “Khỏi cần chọn, cứ để Tứ Phương Trận như cũ đi.”

Trận thi đấu thứ hai được coi là trận đấu không thể kiểm soát, bản đồ càng nhỏ sẽ lại càng có lợi cho Vạn Thánh Vô Cương có thực lực mạnh hơn rất nhiều.

Thời gian nghỉ ngơi trôi qua, chiến đối hai bên lại trở về sân thi đấu.

Bạch Hạc Lưỡng Sí vẫn đặt bản đồ trận thứ hai là Tứ Phương Trận. Sau khi thiết lập bản đồ xong, trận thi đấu thứ hai chính thức bắt đầu.

Tất cả mọi người đều chỉ nhìn thấy tia sáng lóe lên, rồi tuyển thủ hai bên đã xuất hiện trên sân thi đấu.

Tuyển thủ lên sân của Vạn Thánh Vô Cương tên là “Công Đức Vô Lượng”, người này là đệ tử môn hạ của Trừng Quan đại sư, thủ tọa Bàn Nhược Đường ở Thiếu Lâm tự.

Thân là đệ tử Thiếu Lâm đều có một đặc điểm thống nhất, đó chính là nội công hùng hậu. Mà Công Đức Vô Lượng ngoài việc có nội công ra, thì còn tinh thông Nhất Chỉ Thiền Thần Công của Thiếu Lâm tự. Hơn nữa, Bàn Nhược Đường còn là nơi nghiên cứu võ học thiên hạ ở Thiếu Lâm tự, nên hắn ta cũng tinh thông hết toàn bộ võ công của môn phái, thực lực còn mạnh hơn Bồ Đề Nào Phải Cây ba phần.

Về phần bên Một Đám Ô Hợp…

Ánh mắt của mọi người đều không hẹn mà cùng nhìn về phía khác.

“Đậu má, có nhầm hay không vậy?”

Ngay khi nhìn thấy tuyển thủ của bên Một Đám Ô Hợp, tất cả mọi người đều ngẩn ra. Người lên sân ván đầu tiên của trận thứ hai lại là ông chủ Phi Vân Đạp Tuyết.

Cách ăn mặc của Phi Vân Đạp Tuyết quả thực là vô cùng thu hút sự chú ý của người ta. Trong khi tất cả mọi người vẫn còn đang cố gắng phấn đấu vì trang bị cấp bậc hoàn mỹ, thì người ta đã có trang phục hoàng kim cấp bậc ưu tú rồi, vũ khí trong tay lại càng phát ra ánh sáng màu ám kim lấp lánh. Dấu hiệu của thành viên Tâm Duyệt cấp mười lăm lại chỉ thỉnh thoáng mới lóe lên một cái, quả thật rất đơn điệu và nhàm chán.

Loại người có tiền như Phi Vân Đạp Tuyết ở trong giang hồ cũng có uy danh. Kiểu người giàu có này đầy khắp thiên hạ, thực lực thế nào thì mọi người đều biết. Tổng kết lại một câu: “Có một thân trang bị này thì đến chó cũng có thể thành thần!”, vì vậy người ta mới tặng cho ngoại hiệu là “bốn trăm triệu đỡ nghìn cân”.

Đương nhiên, đó chỉ là đối với người chơi bình thường mà nói thôi. Lúc này ở trên đỉnh Hoa Sơn, kẻ địch mà hắn ta phải đối mặt đều là những đại cao thủ hàng đầu. Sự chênh lệch về mặt thực lực rõ ràng không phải là thứ mà trang bị có thể bù đắp lại được.

Mọi người ở bên Một Đám Ô Hợp lại càng sắp khóc thành tiếng.

Mẹ nó, trận trước Vương Viễn không cho mọi người lên sân, nên trận thứ hai tất cả mọi người đều đang nghẹn tức, phải chiến thắng trận đấu sau để còn vả vào mặt hắn. Nhưng ai mà ngờ được ý trời trêu ngươi, ván đầu tiên lại để tên phế vật Phi Vân Đạp Tuyết này lên lôi đài. Đây không phải là tuyên bố muốn cho con lừa ngốc chết tiệt đó chê cười hay sao?

“Thằng ngu này!”

Tống Dương lại càng lo lắng hơn: “Hắn ta có được không đó, từ nhỏ đến lớn ngay cả ta hắn còn không đánh lại nổi! Đừng có để bị người ta đánh chết ở đây đấy!”

Không khó để nhìn ra, tuy ngày thường cô thường hay bắt nạt Phi Vân Đạp Tuyết, nhưng lúc này vẫn rất quan tâm đến người anh họ này của mình.

“Yên tâm!” Vương Viễn đáp: “Trong những người đang có mặt ở sân đây, thì người có thể đánh thắng được ngươi chỉ cần dùng một tay cũng tính hết được. Hắn bị ngươi đánh từ nhỏ đến lớn, đã sớm quen với việc bị người đánh rồi. A di đà phật!”

Nhìn thấy đối thủ lại là Phi Vân Đạp Tuyết nổi danh lừng lẫy, Công Đức Vô Lượng cố nhịn cười, bảo: “Hóa ra là ông chủ Phi Vân, trên sân thi đấu không có lớn nhỏ, nên đừng trách tại hạ đắc tội!”

Thân là cao thủ chuyên nghiệp, bọn họ không sợ trời không sợ đất, nhưng lại chỉ kính trọng duy nhất người có tiền. Không có cách nào khác, người giàu có ở loại cấp bậc giống như Phi Vân Đạp Tuyết, chỉ cần mấy phút đã có thể tạo ra chiến đội để chơi, nói không chừng ngày nào đó mình sẽ trở thành thuộc hạ của hắn ta, làm người khách khí một chút sẽ không chịu thiệt.

Nói xong, Công Đức Vô Lượng sử dụng Nhất Vĩ Độ Giang, cơ thể lóe lên, rồi bay về phía Phi Vân Đạp Tuyết ở cách đó không xa, tay phải vận nội lực, đột nhiên chỉ về phía trước.

“Biu!”

Một đường chỉ kình bắn ra, bắn về phía Phi Vân Đạp Tuyết cách đó tầm ba đến năm mét. Phi Vân Đạp Tuyết thấy thế, vội vàng lùi về sau vài bước, tay phải cắm vào trong ngực, rồi móc ra một lá bùa màu đen, ném lên mặt đất.

“Ầm!” Chỉ nghe thấy một tiếng nổ vang lên, một bức tường xuất hiện trước mặt hắn ta.

“Phập!”

Chỉ lực của Công Đức Vô Lượng bắn lên bức tường đá, rồi biến mất không thấy tăm hơi đâu.

“???”

Nhìn thấy một màn này, tất cả mọi người đều mang vẻ mặt mờ mịt, rõ ràng là vẫn chưa phản ứng lại được tại sao trên mặt đất đột nhiên lại xuất hiện một bức tường đất.

“Đây là… Huyền Võ phù!! Là công pháp phù chú!”

Suy cho cùng cũng là cao thủ chuyên nghiệp thấy nhiều biết rộng, chưa đợi hai người Ngàn Đóa Hoa Đào giải thích thì Công Đức Vô Lượng đã thất thanh kêu lên.

“Công pháp phù chú, đậu má! Đây chính là công pháp phù chú sao?”

Nghe thấy lời nói của hắn ta, khán giả đều xôn xao.

Công pháp phù chú thuộc loại đạo cụ tiêu hao, có tính chất giống với Độn Địa phù, đều thuộc vào loại phù chú. Sự khác biệt ở đây chính là Độn Địa phù có thể đưa người chơi đi nghìn dặm trong nháy mắt, mà công pháp phù chú thì lại có thể lập tức sử dụng một chiêu thức được ghi trên phù chú từ trước mà không hề tiêu hao gì. Đối với việc chiến đấu mà nói thì tính thực dụng của nó còn cao hơn Độn Địa phù nhiều.

Hiện tại thì một lá Độn Địa phù có giá mười lượng vàng, còn công pháp phù chú có tính tấn công trị giá khoảng hai mươi lượng vàng một lá. Các loại bùa chú cao cấp như Huyền Võ phù mà Phi Vân Đạp Tuyết đã dùng này, có giá cao đến năm mươi lượng vàng.

Đây là khái niệm gì?

Đối với giá vàng hiện tại mà nói, thì mười lượng vàng vào khoảng bốn nghìn tệ, năm mươi lượng vàng chính là hai mươi nghìn tệ…

Phi Vân Đạp Tuyết vừa mới vung tay đã tiêu tốn hai mươi nghìn tệ, đây đâu phải là đánh nhau, đây rõ ràng là đốt tiền mà!!

Bạn cần đăng nhập để bình luận