Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 1271: Giải quyết căn nguyên tội lỗi

Nhưng ai biết tên Đoàn Dự này dù khuôn mặt có hơi ngốc, nhưng trái tim lại vô cùng rộng mở, ngay từ mấy lời nói đầu tiên đã chặn họng Vương Viễn.

Ngươi kêu gã nghĩ về cha mẹ? Cha ruột gã đã từng đích thân khuyên bảo! Ngươi kêu gã nghĩ về quốc dân? Người ta căn bản cũng không muốn làm hoàng đế, dùng vũ lực để uy hiếp lại càng không thể thực hiện được, Nhất Dương Chỉ độc bộ thiên hạ, cha gã điểm gã ba ngày ba đêm còn không có tác dụng, xem ra ngoài cách đánh chết tên nhãi này ra thì cách nào cũng vô dụng.

“Ta cảm thấy việc này nên được giải quyết từ căn nguyên của vấn đề!” Thấy dáng vẻ mềm cứng đều không ăn của Đoàn Dự, Mario vuốt cằm nói.

“Căn nguyên? Lời này là có ý gì?” Phi Vân Đạp Tuyết hỏi.

“Ngươi xem này...” Mario chỉ vào tượng đá nói: “Không phải Đoàn Dự thích bức tượng ngọc này sao, chúng ta đập vỡ nó không phải là xong rồi à? Cái này gọi là rút củi dưới đáy nồi, không còn bức tượng ngọc, xem gã có thể làm gì ở đây nữa.”

“Ý kiến hay!”

Nghe Mario nói vậy, Vương Viễn không khỏi giơ ngón tay cái về phía hắn ta.

Hay thật, cái tên Đạo Nhân Thất Đức này đúng là không phải hư danh, việc làm thất đức như vậy mà Mario có thể mở mồm nói ra được. Không sai, nếu suy nghĩ của Đoàn Dự không thể thay đổi, vậy thì phá hủy mục tiêu của gã..

Nghĩ đến đây, Vương Viễn không nói hai lời, rút vũ khí ra đi tới trước mặt tượng ngọc, đập bể đầu của tượng ngọc.

“Đoang!”

Một tiếng động lớn vang lên, gậy sắt đánh thật mạnh vào đầu tượng ngọc. Chẳng qua tượng ngọc không bị hư hại một chút nào, Vương Viễn lại bị bắn bay ra ngoài.

Hai tay hắn nắm thần binh, làm tư thế chiến đấu ở trên mặt đất, cổ tay tê dại không ngừng.

“Má nó, chuyện này là sao?”

Thấy Vương Viễn vung gậy đánh vào đầu tượng ngọc, tượng ngọc lại không bị hư hại chút nào, trong lòng mọi người đều cảm thấy kinh ngạc không thôi.

Mọi người rất rõ ràng thực lực của Vương Viễn, lực tay kinh người của tên này có sức sát thương rất lớn, chiếc gậy sắt trong tay hắn cũng là thần binh không có gì mà không phá nổi. Vương Viễn đánh một gậy này xuống, ngay cả cao thủ tuyệt đỉnh cũng không dám cậy mạnh tiến lên đỡ đòn, hiện tại một gậy đánh vào cục đá, cục đá lại bình yên vô sự, thật sự khiến cho người ta khó lòng mà tin được.

Tu vi của người chơi tới giai đoạn cấp 80, có ai mà không làm được mấy việc như tách bia chẻ đá chứ? Cục đá này lại có thể đỡ được một đòn của Vương Viễn, quả thật cứng đến mức khiến cho người ta giận sôi.

“Không được!” Vương Viễn thở ra một hơi, lắc đầu nói: “Tượng đá này có sự bảo hộ của hệ thống, không thể tấn công...”

“Bảo hộ của hệ thống...”

Mọi người nghe vậy thì đều có chút bất đắc dĩ.

Trời đất bao la, hệ thống lớn nhất, ở trước mặt Chúa sáng thế, cho dù võ công của ngươi cao tới đâu thì cũng thể vượt qua được giả thiết này.

“Vậy phải làm gì với tên kia bây giờ?” Thấy suy đoán của bản thân trật lất, Mario không khỏi có chút bực bội.

Đám Vương Viễn cũng nhíu chặt hai hàng lông mày, không biết nên làm thế nào cho phải.

Đối phó với người trong lòng có chướng ngại, cách cơ bản nhất chính là tiêu trừ khúc mắc ở trong lòng người đó, nhưng Đoàn Dự lại không nghe mấy lời khuyên răn, chẳng lẽ lại dùng liệu pháp giật điện? Mấu chốt là Đoàn Dự không thể chết được... Nếu việc tra tấn hữu dụng, Đoàn Chính Thuần có thể chơi đùa nữ nhân thì cũng có thể chơi đùa nam nhân, đường đường là nước Đại Lý mà lại thiếu vài thứ công cụ này hả.

Giờ thì hay rồi, ngay cả cách cơ bản nhất để giải quyết căn nguyên vấn đề cũng không dùng được, muốn đập vỡ tượng ngọc cũng không được, lừa thật chứ, hệ thống rõ ràng đã phá hỏng toàn bộ con đường để giải quyết vấn đề.

“Con mẹ nó, không thể ngờ được tìm ra căn nguyên mà vẫn không thể giải quyết được vấn đề của Đoàn Dự, phải xử lý cái tâm ma chết tiệt này như thế nào chứ!” Mario hùng hùng hổ hổ nói.

“Căn nguyên...” Người nói vô tâm, người nghe cố ý.

Mario vừa mới dứt lời, Vương Viễn đột nhiên nhướng mày.

“Đúng vậy, căn nguyên! Căn nguyên không phải là bức tượng ngọc này sao!” Mario chỉ vào tượng ngọc nói: “Vô địch, không thể đập vỡ, xem ra không thể giải quyết vấn đề từ căn nguyên rồi.”

“Không!”

Vương Viễn xua tay nói: “Vấn đề xảy ra ở căn nguyên, chẳng qua chúng ta không tìm đúng căn nguyên thôi!”

“Lão Ngưu ngươi nói vậy là ta đánh nhau với ngươi đó!” Mario nói: “Chẳng lẽ Đoàn Dự thích bức tượng ngọc khác sao?”

“Đương nhiên không phải!” Vương Viễn nói: “Tượng ngọc chỉ là một vật phỏng theo vẻ bên ngoài của người khác, cho dù ngươi đập vỡ tượng ngọc thì gã vẫn có thể tạo ra một bức tượng khác, hoàn toàn không thể giải quyết được vấn đề.”

“Sao ngươi càng nói ta lại càng cảm thấy hồ đồ vậy?” Mario bị Vương Viễn nói cho to đầu.

Phi Vân Đạp Tuyết và Tống Dương cũng không hiểu gì: “Vậy rốt cuộc tượng ngọc này là thứ gì? Căn nguyên lại ở đâu chứ?”

“Ha ha!”

Vương Viễn cười ha ha nói: “Căn nguyên tất nhiên là ở trên người Đoàn Dự!”

Nói tới đây, Vương Viễn nắm lấy bả vai Mario, nhỏ giọng lẩm bẩm một câu ở bên tai hắn ta.

“Việc này... Việc này không được đâu, không phải Đoàn Dự không thể bị tấn công sao?” Nghe xong lời Vương Viễn nói, Mario có chút thất thần.

“Gã chỉ không thể bị giết, chứ không phải không thể bị tấn công!” Vương Viễn nói: “Ngươi không thấy vừa rồi ta còn đạp gã một cước hả?”

“Là như vậy hả?” Mario vẫn có chút nghi ngờ.

“Ngươi thử xem nào! Dù sao đây cũng là nhiệm vụ của ta, ngươi sợ gì chứ...” Vương Viễn buông tay.

“Được rồi!” Mario chỉ phải gật đầu.

Vương Viễn cười tủm tỉm bước về phía trước, hắn cầm chặt tay của Đoàn Dự.

“Ngươi định làm gì?” Bị Vương Viễn túm lấy, trong lòng Đoàn Dự cảm thấy kinh hoảng không thôi, gã còn cho rằng Vương Viễn là một tên biến thái.

“Không có gì đâu... Ngươi nhẫn nhịn một chút, chỉ đau một chút thôi! Đau dài không bằng đau ngắn, mong rằng một lần này sẽ chữa được dứt điểm.” Vương Viễn vỗ vỗ lưng Đoàn Dự, lên tiếng an ủi.

“Nói linh tinh gì vậy?” Đoàn Dự hoàn toàn không hiểu gì.

Đúng lúc này, Mario đã vòng ra sau lưng Đoàn Dự, năm ngón tay gập lại, lòng bàn tay hướng về phía trước, duỗi tới giữa hai chân Đoàn Dự, đột nhiên nắm chặt một cái!

“A!!!!”

Đoàn Dự hét thảm một tiếng, vang vọng toàn bộ Lang Hoàn Ngọc động, gã co quắp ngã lăn ra đất, hai chân đá đạp lung tung để giảm bớt sự đau đớn.

“Chuyện này...”

Hai người Tống Dương và Phi Vân Đạp Tuyết nhìn Đoàn Dự ở trên mặt đất, lại nhìn Vương Viễn đang cười hì hì, bọn họ thật sự không biết phải nói gì.

Bạn cần đăng nhập để bình luận