Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 193: Chết rồi!

"Ha ha ha!"

Vương Viễn nghe vậy thì cười ha ha, sau đó gật gù đắc ý hỏi: "Ta có thể cút đi, nhưng ta được lợi gì?"

"Lợi?"

Vương Viễn vừa dứt lời, Sa Thông Thiên sửng sốt.

Gã ta từng thấy nhiều người mặt dày rồi nhưng dày như thế này thì chưa từng thấy, một đệ tử Phật môn mà há mồm ra là muốn được lợi, bố tổ sư nó, không biết học ai nữa.

"Giữ lại mạng cho ngươi còn không tính là được lợi à?" Sa Thông Thiên cau mày hỏi.

"Ha ha!"

Vương Viễn cười lạnh nói: "Tiểu tăng mệnh cứng rắn, chỉ cần ngươi cho ta lợi lộc, muốn thì ngươi cứ lấy!"

Người chơi chết rồi có thể sống lại, miễn là được đủ lợi thì có chết mấy lần cũng không lỗ.

"Ta..."

Sa Thông Thiên hơi chao đảo người, suýt chút nữa thì phun một ngụm máu ra ngoài. Thà chết cũng muốn chiếm tiện nghi, quả thực là lưu manh!

Song Sa Thông Thiên biết Vương Viễn có tu vi cực cao, có thể đứng quấy rối ở đây thì khẳng định mình không chiếm được chỗ tốt.

Sa Thông Thiên thoáng suy tư một lát rồi bất đắc dĩ thỏa hiệp: "Ngươi muốn cái gì?"

"Bí tịch công pháp Di Hình Hoán Ảnh!" Vương Viễn giương khóe miệng, cười tủm tỉm bảo.

"Nằm mơ!"

Sa Thông Thiên không thèm nghĩ ngợi đã từ chối thẳng thừng.

Công pháp đặc thù không giống với võ học bình thường. Võ học thông thường chỉ cần giết BOSS là có khả năng rơi xuống, người giết đầu tiên còn có tỷ lệ nhận được cao hơn, nhưng tỷ lệ rơi đồ của công pháp đặc thù tuyệt đối là vạn người không được một.

Tuyệt học giữ nhà của BOSS, trừ phi người ta tự mình truyền thụ hoặc là tự giao ra, nếu không có giết đến mấy nghìn lần cũng không thể đánh ra được.

Nếu BOSS vô duyên vô cớ giao cho người chơi, cơ bản sẽ bị hệ thống phán định là hành vi gian lận, sau đó sẽ đổi mới lại NPC thì công pháp này cũng biến mất hoàn toàn.

Vương Viễn không giúp Sa Thông Thiên làm nhiệm vụ, cũng không kiếm độ thiện cảm với Hoàng Hà bang, dĩ nhiên Di Hình Hoán Ảnh sẽ không được truyền thụ cho hắn rồi.

"A Di Đà Phật!"

Vương Viễn thấy Sa Thông Thiên hẹp hòi như vậy thì niệm một câu: "Trước khi xuống núi, phương trượng dạy ta tế thế cứu người, tiểu tăng lòng mang thiên hạ, Sa Thông Thiên nhà ngươi làm nhiều việc ác, hôm nay tiểu tăng sẽ vì muôn dân trừ hại!"

"..."

Nghe thấy lý do thoái thác của Vương Viễn, không chỉ Sa Thông Thiên mà cả những người trong Một Đám Ô Hợp cũng câm nín theo.

Đây là lần đầu tiên mọi người được chứng kiến một tên nói mấy lời dọa dẫm không thành thẹn quá hóa giận mà lại đường hoàng như vậy.

Vương Viễn nói chưa dứt lời, hai chân đã đạp mạnh xuống đất, nhảy xa tận mấy thước vọt đến trước mặt Sa Thông Thiên, nắm đấm tay phải chắp trước ngực, vỗ mạnh về phía trước, dùng một chiêu [Lễ Lính Như Lai] chụp thẳng về phía Sa Thông Thiên.

"Chỉ bằng ngươi!"

Người Sa Thông Thiên nhoáng lên một cái, thuấn di ra ngoài hai mét, vừa đúng lúc tránh khỏi chưởng lực của Vương Viễn, đồng thời còn nhướng mày khiêu khích hắn.

"???"

Vương Viễn thấy thế giật mình, tay phải chưa thu lại, duỗi ngón trỏ ra, thúc giục nội lực, bắn một đạo chỉ lực về phía huyệt Thiên Trung của Sa Thông Thiên.

[Kim Cương Phục Ma]

Đây là thủ pháp điểm huyệt trong Đại Kim Cương Chưởng, có thể cách một khoảng không bắn vào huyệt đạo và hạn chế kẻ địch.

Nhưng Sa Thông Thiên không hề cong đầu gối hay cất bước mà thoắt một cái người đã di chuyển sang trái nửa mét, lại tránh thoát khỏi đòn tấn công của Vương Viễn.

Vương Viễn thấy vậy thì dứt khoát biến chưởng thành quyền, dùng một chiêu [Hoành Hành Trực Chàng] vọt tới trước mặt Sa Thông Thiên, nhấc nắm đấm bao cát nện tới.

Nhưng Sa Thông Thiên lại thoắt một cái, xuất hiện ở sau lưng Vương Viễn.

Quyền chưởng của Vương Viễn biến thành chiêu nhanh, ra tay nhanh, Sa Thông Thiên di chuyển càng nhanh hơn, trong khoảnh khắc Vương Viễn đánh ra ba chiêu, gã ta cũng tránh thoát được ba chiêu khiến hắn đau cả đầu.

Hết cách rồi, thân pháp của người chơi Thiếu Lâm tự lừa đảo như thế đấy, huống chi thân pháp bẩm sinh của Vương Viễn chỉ có 10…

Nếu là con BOSS bình thường đã có thân pháp cao thì Vương Viễn lợi dụng thao tác hơn người chưa chắc đã không đánh trúng mục tiêu, nhưng tên Sa Thông Thiên này quá không biết xấu hổ, vậy mà lại chơi thuấn di, bố tổ sư nó, ai mà đánh trúng được?

Ngay lúc Vương Viễn thầm buồn bực, Sa Thông Thiên đã giơ ngang mái chèo vòng ra sau gáy hắn.

Gáy là một điểm yếu hại, có tỷ lệ nhất định đánh ra một đòn chí mạng.

Mặc dù Vương Viễn có Kim Cương Bất Hoại Thần Công tầng ba hộ thể nhưng thể lực của Sa Thông Thiên lớn kinh người, lực chiến cũng chẳng kém.

"Ầm!"

Mái chèo vung mạnh ra, Vương Viễn trực tiếp ngã xuống đất tắt thở.

"Hừ hừ!"

Sa Thông Thiên thấy Vương Viễn bị mình đập chết thì hừ lạnh khinh thường bảo: "Ta còn tưởng là tên cứng rắn nào đánh không chết, hóa ra còn không chịu nổi một đòn!"

"Má nó! Lão Ngưu bị đánh chết rồi à? Xong đời… Chúng ta chết chắc rồi…"

Mấy người Đinh Lão Tiên thấy Vương Viễn bị Sa Thông Thiên vung mái chèo đập chết thì trong lòng lập tức thấp thỏm.

Đây không phải là lần đầu tiên bọn họ khai hoang cùng Vương Viễn, mọi người đều hiểu rõ thực lực của hắn, hắn chính là chủ lực của đội, một tên da dày thịt béo, đòn tấn công bình thường căn bản không làm hắn bị thương được.

Phòng ngự trâu bò như vậy, ngay cả BOSS gặp được cũng phải nhượng bộ lui binh, nhưng một hòa thượng mình đồng da sắt thế lại bị Sa Thông Thiên đập cho một gậy chết mất tiêu… Thực là muốn văng tục!

Tâm trạng của đám người Đinh Lão Tiên ra sao có thể tưởng tưởng được.

"Mẹ nó! Báo thù cho lão Ngưu!!!"

Ngay khi những người khác đang hoảng sợ, Bôi Mạc Đình đột nhiên ý thức được điều gì đó, y tung người nhảy lên, đâm một kiếm về phía Sa Thông Thiên.

Trong mấy người Một Đám Ô Hợp, Sa Thông Thiên nhức đầu với Vương Viễn nhất.

Giờ không có Vương Viễn quấy rối, trong lòng Sa Thông Thiên không còn cố kỵ nữa, gã ta vung mái chèo trong tay lên, nghênh đón trực diện với Bôi Mạc Đình.

Bôi Mạc Đình có kiếm pháp ác độc quỷ dị, thân pháp như ma quỷ, mặc dù không làm Sa Thông Thiên bị thương được nhưng miễn cưỡng có thể bám riết lấy gã.

Lúc này Đinh Lão Tiên và Tống Dương cũng đuổi tới, một trái một phải giáp công.

Độc Cô Tiểu Linh và Nhất Mộng Như Thị cũng ở phía sau dùng ám khí quấy rối, năm người đánh một, hoặc công hoặc thủ, hoặc tiến hoặc lùi, nhất thời sức lực hai bên đánh ra ngang nhau.

Bạn cần đăng nhập để bình luận