Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 1104: Trang bị bộ

Núi cao còn có núi cao hơn, trình độ về mặt tu vi của Vương Viễn cao bao nhiêu, thì trình độ tiêu tiền của Phi Vân Đạp Tuyết cao bấy nhiêu.

Bất kể là đồ tốt tới đâu cũng không thể kìm lòng được trước câu hỏi “Bán không?” này.

Đây chính là Thần Binh, bỏ tiền mua Thần Binh, đổi lại là những người khác chỉ sợ nghĩ cũng không dám nghĩ. Mặc dù bạn có là người chơi nhân dân tệ, muốn mua Thần Binh chắc chắn cũng phải đắn đo suy nghĩ cố hết sức mình, chỉ có Phi Vân Đạp Tuyết mặt không đổi sắc, hỏi y như mua một mớ rau ngoài chợ.

Bầu không khí buồn tẻ lây dính thứ hương vị của người giàu, quả nhiên khiến người ta ngây ngất tới mê mẩn.

"Ngươi mua cái đồ chơi này làm gì? Không phải ngươi chỉ dùng kiếm hay sao?" Vương Viễn hỏi ngược lại.

“Nó có thể huyễn hóa mà!” Phi Vân Đạp Tuyết trả lời.

Ngoài các thuộc tính gần như hoàn mỹ kia, khả năng huyễn hóa tùy tâm có thể nói là điểm đặc biệt lớn nhất của Đấu Chiến.

Mặc dù bản thể của món vũ khí này là một cây gậy, nhưng bất kể bạn sử dụng loại vũ khí nào, hay thậm chí là tay không, nó cũng có thể huyễn hóa thành một binh khí thuận tay.

Kết quả là, giá trị của Thần Binh này lại tăng lên không biết bao nhiêu lần.

Suy cho cùng, người chơi dùng côn trong game không nhiều, nhưng số lượng người dùng kiếm chắc chắn là đệ nhất thiên hạ, nếu Đấu Chiến có thể huyễn hóa thành bất cứ loại binh khí nào, vậy chứng tỏ bất kỳ ai cũng có thể sử dụng được.

"Đệt!"

Vương Viễn toát mồ hôi.

Những thuộc tính như phá vỡ phòng ngự và gia tăng phán định của Đấu Chiến nghiễm nhiên vô cùng thích hợp với người chơi loại hình lực cánh tay. Một người chơi loại hình thân pháp như Phi Vân Đạp Tuyết lại đi mua nó, chẳng phải là không cho người khác nửa điểm đường sống hay gì?

"Thật ngại quá, cái thứ này đã nhận chủ, không bán được..." Vương Viễn từ chối.

Cho dù không nhận chủ, Vương Viễn cũng sẽ không bán, chơi game lâu như vậy, đây vẫn là trang bị tử tế đầu tiên mà Vương Viễn chế tạo được.

"Loại vật như Thần Binh phải do người chơi trực tiếp chế tạo mới càng phù hợp với bản thân mình. Hơn nữa sau khi nhận chủ mới hiển thị thuộc tính... Đã nhận chủ rồi thì không thể giao dịch."

Vương Viễn ngay lập tức nói lại những lời của Âu Dã Tử cho Một Đám Ô Hợp nghe.

Thiết lập của Thần Binh tương đương với ràng buộc nhặt đồ trong các game online trước đây, mọi người cũng không lạ gì, dù sao đây cũng là một cách để hệ thống hạn chế giao dịch của người chơi.

Bởi vì nhìn từ góc độ của trò chơi mà nói, chỉ có sự cân bằng mới có thể làm cho trò chơi tồn tại lâu dài hơn, cho nên hệ thống Thần Binh cũng giống như hệ thống tuyệt học, đều dành cho tất cả người chơi, chứ không phải một người chơi đơn lẻ.

Vương Viễn chỉ là tiếp xúc với hệ thống thần binh trước người chơi bình thường mà thôi.

Khi những người chơi khác đạt đến một đẳng cấp nhất định, họ cũng sẽ có năng lực kiếm được Thần Binh bán thành phẩm và Thần Châu, rồi đến được chỗ Âu Dã Tử để mở lò rèn thần binh và tạo ra Thần Binh cho riêng mình.

Nhưng trong trò chơi có một nhóm người gọi là phòng làm việc, nếu Thần Binh không tự động khóa lại trên người đã rèn ra nó, phòng làm việc chắc chắn sẽ dựa trên sơ hở của quy tắc hệ thống mà rao bán Thần Binh một cách trắng trợn để đầu cơ trục lợi.

Điều này không chỉ ảnh hưởng đến trải nghiệm chơi game của người chơi mà chắc chắn còn khiến nền kinh tế thị trường trong game bị rối loạn, khiến tuổi thọ của trò chơi bị rút ngắn đi rất nhiều.

"Như vậy sao..." Phi Vân Đạp Tuyết có chút thất vọng.

“Thật đáng tiếc!” Đạo Khả Đạo cũng tỏ vẻ vô cùng tiếc hận, tiểu tử này còn đang định học theo Vương Viễn, làm một cái Thần Binh để bán lấy tiền đây. Vậy mà Thần Binh lại là vật phẩm không thể giao dịch, thật sự rất mất hứng.

“Ỷ Thiên Kiếm có thể giao dịch!” Đinh Lão Tiên nhân cơ hội nói lớn: “Có ai muốn không?"

Sự khác biệt lớn nhất giữa Thần Binh của hệ thống và Thần Binh tự chế của người chơi là Thần Binh hệ thống không hạn chế giao dịch.

"Ta..."

"Ta muốn!"

Ngay lúc Bôi Mạc Đình đang định nói mình muốn lấy, Phi Vân Đạp Tuyết đã soạn tin nhắn đăng lên rồi. Bôi Mạc Đình nhanh chóng im lặng, tránh cho bản thân tự rước lấy nhục, sau đó sửa lời hỏi: "Không phải ngươi vừa mới mua Tử Vận Thiên Lôi hay sao?"

Vừa bỏ ra vài triệu mua một Thần Khí, lại lập tức tiêu tiền mua thêm một Thần Binh, gã nhà giàu Phi Vân Đạp Tuyết này quả thực tàn nhẫn vô nhân tính.

Phi Vân Đạp Tuyết thản nhiên nói: "Đưa ngươi!"

“Hí!” Bôi Mạc Đình hào hứng ra dấu hiệu chiến thắng.

"Mẹ nó, toàn là một đám quái vật không..." Vương Viễn thấy vậy cũng không khỏi cạn lời.

Nhóm nhỏ phá hoại này, quả thực dạng người gì cũng có. Thiếu đạo đức đến bốc khói như Mario, da mặt dày chẳng biết ngại như Bôi Mạc Đình, còn có loại lấy tiền đè người như Phi Vân Đạp Tuyết... Có thể tập hợp hết những người này lại cùng với nhau, Một Đám Ô Hợp cũng coi như một tồn tại hiếm thấy.

Đóng lại cửa sổ chat, Vương Viễn nghe thấy Âu Dã Tử ở bên cạnh hô: "Thức tỉnh chính là Đấu Chiến, vận may của ngươi cũng không tệ đâu đấy!"

Người nói vô tình, người nghe cố ý.

NPC sẽ không vô duyên vô cớ nói nhảm, nghe được những lời này của Âu Dã Tử, Vương Viễn cảnh giác nói: "Ồ? Có gì muốn nói sao?"

"Có!"

Âu Dã Tử hiển nhiên tốt hơn tên đồ đệ thích hãm hại người khác kia rất nhiều.

Trương Đoàn trả lời còn đòi tiền, mà Âu Dã Tử lại trực tiếp giải đáp: "Vòng Kim Cô trong tay ngươi chính là bán thành phẩm của hộ pháp trong trang bị bộ thần khí tên là Hành Giả."

"Thật sao?"

Vương Viễn kinh hỉ nói.

Thật ra Vương Viễn cũng đoán được chiếc Vòng Kim Cô trong tay mình và Đấu Chiến này chính là một bộ, nhưng vẫn không dám xác định, lúc này nhận được lời khẳng định của Âu Dã Tử rồi, trong lòng Vương Viễn có chút mừng rỡ.

Những thứ như trang bị bộ thật ra rất khó nhận được.

Đừng nói đến những trang bị có tính độc nhất vô nhị như Thần Binh, ngay cả những trang bị bộ bình thường đã rất khó gom đủ một bộ.

Khi Vương Viễn đạt cấp 40 đã từng có được một cái đai lưng của một trang bị bộ, nhưng đến giờ đã hơn cấp 70 mà vẫn chưa tìm được hai món còn lại.

Bạn cần đăng nhập để bình luận