Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 1282: Quan Âm Bồ Tát

“Tại sao ta phải tìm mấy tên đẹp trai chứ?” Đao Bạch Phụng thở hổn hển, nói: “Hắn là vương gia ở tít trên cao, thì có thể đi khắp nơi trêu hoa ghẹo nguyệt, mặc kệ cảm giác của ta sao? Ta lại càng muốn tìm một người đàn ông lôi thôi nhất, phế vật nhất để sỉ nhục hắn!”

“Nói hay lắm! Bạch cô nương thật đúng là nữ trung hào kiệt!” Vương Viễn dựng ngón cái khen ngợi.

“Ta họ Đao!” Đao Bạch Phụng lại sửa lại cho đúng, rồi kéo tay Vương Viễn, nói: “Đi! Đi ra phía sau với ta!”

“?”

Đầu Vương Viễn đầy dấu chấm hỏi, còn tròng mắt của ba người Mario đều sắp bay cả ra ngoài.

“Đừng đừng đừng!” Vương Viễn nói trong sự kinh hoàng: “Tiểu tăng là người xuất gia, không hiểu chuyện đó… Đây cũng là Phật môn thanh tịnh, sao ngươi có thể tằng tịu với một hòa thượng như ta được chứ? Nhưng nếu ngươi muốn tìm một người ăn xin, vậy khi ta tới nơi này, ngược lại có thấy một tên đó.”

“Ở đâu?” Đao Bạch Phụng có hơi nôn nóng.

Vương Viễn đáp: “Ra khỏi Thiên Long tự có một cây bồ đề, tên ăn xin đó đang ngủ dưới gốc cây bồ đề đó, đảm bảo có thể khiến ngươi hài lòng!”

“…”

Khô Vinh đại sư ở đang ngồi thiền trong nội đường, nghe được lời này của Vương Viễn, lông mày hơi nhướn lên, nhiều năm sau, Khô Vinh đại sư nhìn thấy Đoàn Dự, giống như nhìn thấy đứa cháu ruột mình thương yêu.

“Hừ! Ngươi đừng lừa ta, nếu không có, ta sẽ kéo ngươi ra đằng sau đấy!” Đao Bạch Phụng uy hiếp Vương Viễn một câu đầy dữ tợn, rồi lướt ra khỏi Đại Hùng bảo điện.

“Con… con mẹ nó chứ…”

Nhìn thấy bóng dáng lướt đi của Đao Bạch Phụng, ba người Mario đã không biết nên nói gì mới phải.

Một chuyện không hợp với thói thường như vậy, mà hệ thống cũng cho phép xảy ra, con mẹ nó, xem ra đây đúng thực cách qua cửa nhiệm vụ mà hệ thống đã định.

“Đệt! Suýt chút nữa thì mất đời trai rồi!” Vương Viễn nghĩ lại còn phát sợ, lau mồ hôi bảo: “Nếu như là trong hiện thực, nói không chừng ta đã đồng ý rồi!”

Không có cách nào khác, trong trò chơi có giám sát thời gian thực, người chơi không có sự riêng tư gì hết, và chẳng ai muốn bị phát sóng trực tiếp cả.

“?” Tống Dương tức giận nhìn Vương Viễn.

“Có muốn đi theo nhìn không, ta rất nghi ngờ liệu Đoàn Diên Khánh có chức năng đó hay không?” Mario cười thô bỉ, bảo.

“Được đó!” Tống Dương cũng cười cực kỳ hạ lưu.

“Hê hê!” Phi Vân Đạp Tuyết cười vô cùng dâm đãng, thoạt nhìn cũng là một tên ngụy quân tử ra vẻ đạo mạo.

“Các ngươi thật sự cho rằng trò chơi này không có giới hạn hay sao?” Vương Viễn khoát tay, nói: “Đoạn tình tiết này có phơi bày ra hay không, tạm thời không nói đến, mà cho dù có bày ra, các ngươi dám nhìn, thì hắn cũng dám hại các ngươi, có tin không?”

Vương Viễn đã có kinh nghiệm sâu sắc, lúc trước hắn bị Đoàn Diên Khánh nhốt trong phòng của tiểu Hắc, tận mắt chứng kiến sự điên cuồng của Mộc Uyển Thanh, cho dù như vậy, hệ thống cũng không xuất hiện hình ảnh quá giới hạn, huống chi là hiện tại.

“Cái này…”

Nghe thấy hắn nói như vậy, mấy người Mario cũng sợ hãi không còn nhắc đến chuyện đi quan sát nữa.

Đợi hồi lâu, mà Đao Bạch Phụng vẫn chưa xuất hiện lại.

Mọi người ước chừng cũng đã gần đến giờ, vì thế rón ra rón rén đi ra bên ngoài Thiên Long tự.

Lúc này, chỉ nhìn thấy Đoàn Diên Khánh nằm dưới thân cây, quần áo không chỉnh tề, hai mắt nhìn lên cây bồ đề phía trên, lầm bầm: “Quân Âm Bồ Tát… Quan Âm Bồ Tát… đây chính là chỉ thị mà trời cho ta sao?”

Vương Viễn đi tới, tò mò hỏi: “Cảm thấy thế nào rồi?”

“Như có được cuộc sống mới!” Trên gương mặt cứng ngắc của Đoàn Diên Khánh lộ ra nụ cười như có như không, trong ánh mắt vốn như tro tàn, lại lóe lên tia sáng.

“Khà khà!” Vương Viễn cười khà khà, bảo: “Đoàn Chính Thuần nằm mơ cũng không ngờ…”

Ngay khi Vương Viễn muốn nói cho Đoàn Diên Khánh biết gã đã ngủ với vợ của Đoàn Chính Thuần, thì Đoàn Diên Khánh lại khoát tay, cắt ngang lời hắn: “Ngộ Si đại sư không cần nói thêm, Quan Âm Bồ Tát đã cho ta chỉ thị, sau này ta sẽ kiên cường sống, cũng phải lấy lại được thứ thuộc về ta, miếng lệnh bài này ta luôn mang theo bên người, hiện tại ở trên người ta chỉ rước tới tai họa, bây giờ tặng nó cho ngươi vậy.”

“?”

Vương Viễn nhận miếng lệnh bài trong tay Đoàn Diên Khánh với vẻ mặt ngơ ngác, hoàn toàn không rõ tại sao người này đột nhiên lại có hy vọng muốn sống.

Chẳng lẽ Đao Bạch Phụng đã nói gì đó với gã? Quả nhiên, phụ nữ mới là động lực khi đàn ông tuyệt vọng nhất.

“Rắc!”

Cảnh tượng vỡ vụn, bốn người Vương Viễn trở về ảo trận Trân Lung, tâm ma của Đoàn Diên Khánh đã biến mất.

Hệ thống nhắc nhở: [Chúc mừng bạn đã thành công giải trừ tâm ma Đoàn Diên Khánh, bạn nhận được tuyệt học “Khô Vinh Thiền Công” của Thiên Long tự.]

[Khô Vinh Thiền Công]

Phân loại: Nội công.

Phẩm chất: Tuyệt học.

Giới thiệu: Tuyệt học của Thiên Long tự.

Điều kiện học: Ngộ tính 35, căn cốt 78, danh vọng Thiên Long tự [Vạn Nhân Kính Ngưỡng].

Bối cảnh công pháp: Nội công tuyệt học của Đại Lý Đoàn thị, chỉ có đệ tử có ngộ tính cực cao, đức cao vọng trọng mới có thể học.

“Mịa…”

Mấy người Vương Viễn nhìn thấy phần thưởng cửa bốn không phải là Lục Mạch Thần Kiếm, mà là một bản [Khô Vinh Thiền Công] chưa từng nghe qua bao giờ, trong lòng đều thất vọng.

Tuy nói là tuyệt học, nhưng so với Lục Mạch Thần Kiếm nổi danh lừng lẫy, thứ này thực sự khiến người ta có chút thất vọng.

Vương Viễn cất [Khô Vinh Thiền Công] đi, lại lôi lệnh bài mà Đoàn Diên Khánh tặng cho mình ra.

[Lệnh bài của hoàng tử Đoàn thị]

Phân loại: Đạo cụ.

Phẩm chất: Cực kỳ quý giá.

Giới thiệu vật phẩm: Lệnh bài của thái tử hoàng tộc Đại Lý.

Lệnh bài tồi tàn này hình như cũng không có tác dụng gì khác … đây chỉ là thứ đại diện cho thân phận của Doàn Diên Khánh.

Đoàn Chính Thuần người ta tốt xấu gì cũng là Trấn Nam vương, dùng lệnh bài của y có thể điều động quân đội Đại Lý, nhưng Đoàn Diên Khánh là cái thá gì, bây giờ chỉ là một đại ác nhân, đừng nói là cầm lệnh bài của gã đi điều động quân đội, quân đội Đại Lý nhìn thấy miếng lệnh bài này, không đuổi giết Vương Viễn đã là tốt lắm rồi.

“Lão Đoàn à! Ta đối xử với ngươi như ruột thịt, vậy mà người lại cho ta cái thứ đồ chơi này!” Vương Viễn lắc đầu với vẻ cạn lời, nhét lệnh bài vào balo.

“Ta vẫn luôn có một vấn đề không rõ!” Mario hỏi: “Ngươi nói xem, trong bối cảnh trò chơi, liệu Đao Bạch Phụng có thật sự vượt quá giới hạn không?”

Bạn cần đăng nhập để bình luận