Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 329: Ngưu Đại Xuân cáo mượn oai hùm

Tu vi kinh khủng như vậy, đừng nói tới đám người chơi gã dẫn theo, cho dù tất cả mọi người ở chỗ này bao gồm cả NPC cùng tiến lên cũng khó có thể tổn thương được Kiều Phong.

"Kiều... Kiều bang chủ, có gì cứ từ từ nói, cần gì phải động đao động thương..."

Đan Chính đã thấy thực lực của Kiều Phong, biết y chỉ cần dùng một chút sức là có thể dẫm nát đầu của con trai mình, vì vậy gã vội vàng dừng bước lại, trong lời nói tràn đầy ý cầu khẩn.

Kiều Phong nghe vậy máu nóng dâng trào, lớn tiếng nói: "Kiều Phong ta không có thù hằn gì với nhà họ Đan các ngươi, các ngươi... các ngươi... Không muốn ta làm bang chủ nữa? Vậy ta chắp tay nhường cho các ngươi cũng được, tại sao lại nguỵ tạo một câu chuyện không có thật, gán tội cho ta?"

Câu nói sau cùng, thanh âm của Kiều Phong mang theo giọng khàn khàn, khiến người nghe cảm thấy xúc động. Chèn ép một đời anh hùng hào kiệt thành như vậy, đây là chuyện con người có thể làm sao?

"Kiều Phong!"

Lúc này, Từ trưởng lão nói: "Ta kính trọng ngươi vì ngươi là một người quang minh lỗi lạc, bây giờ đã có chứng cứ xác thực, ngươi vẫn còn muốn chối cãi..."

"Ha ha, nếu ta nhớ không lầm thì Từ trưởng lão đã rửa tay gác kiếm, thoái ẩn giang hồ rồi, tại sao ngài vẫn ở chỗ này chỉ chỉ trỏ trỏ? Rời khỏi giang hồ rồi lại dính vào, ngài thật đúng là đem mặt áp vào mông, giống hệt tên họ Đan kia!"

Kiều Phong là một quân tử, hôm nay bị người gán tội như vậy tất nhiên có trăm miệng cũng không thể bào chữa. Vương Viễn thì không phải, không đợi Từ trưởng lão nói hết lời, Vương Viễn khẽ mỉm cười, chỉ một câu nói đã khiến Từ trưởng lão không thể nói ra câu kế tiếp.

Từ trưởng lão nghe vậy mặt biến sắc, trợn mắt nhìn Vương Viễn, nói: "Nơi này là đại hội Cái Bang, những người đang ngồi đây đều là người có danh tiếng trong võ lâm, ngươi là ai? Ngươi có tư cách gì nói chuyện ở chỗ này? Chẳng lẽ là ỷ vào Kiều Phong tiếp tục khóc lóc om sòm?"

Vương Viễn đột nhiên xuất hiện đã khiến cho rất nhiều người khó chịu, bây giờ lại cắt lời của Từ trưởng lão, Từ trưởng lão tất nhiên thẹn quá thành giận, thuận tiện dùng lý do Kiều Phong dung túng "Người thủ hạ" để tiếp tục khuấy loạn hội trường.

"A di đà phật!"

Vương Viễn lạnh lùng nói: "Tiểu tăng là đệ tử quan môn của Huyền Từ đại sư chưởng môn Thiếu Lâm tự, phái Thiếu Lâm chúng ta là môn phái đứng đầu võ lâm chính phái, là đệ tử thân truyền của Huyền Từ đại sư, ta nói chuyện ở chỗ này ai có ý kiến?"

"Huyền Từ đại sư!!"

"Đệ tử quan môn?!"

Vương Viễn vừa nói xong, vô luận là Đan Chính hay Từ trưởng lão, hay là vợ chồng Đàm Thị, tất cả NPC đều giật mình, ánh mắt nhìn về phía Vương Viễn cũng từ kinh ngạc biến thành tôn trọng.

Không thể phủ nhận lão hòa thượng Huyền Từ vẫn tương đối có địa vị ở trong lòng những NPC này. Phái Thiếu lâm là môn phái đứng đầu chính phái, chưởng môn của phái Thiếu Lâm chính là minh chủ võ lâm, không cần biết võ công của Huyền Từ như thế nào, cái địa vị này vẫn có thể dùng được ở trong chính đạo.

Cái gọi là người có danh tiếng trong võ lâm thật ra không phải là người của những môn phái lớn, chẳng qua là một phe ngang ngược, tương đương với địa chủ nhà giàu mới nổi thấy người giàu nhất cả nước, theo bản năng muốn cúi đầu quỳ lạy.

Cái gì Thái Hành Sơn, vợ chồng Đàm Thị chó má, cái gì Đan Gia Ngũ Hổ rác rưởi, khi đứng ở trước mặt Thiếu Lâm tự đều là đệ đệ của đệ đệ.

Vương Viễn dù sao cũng là đệ tử quan môn của Huyền Từ, đương nhiên cũng cáo mượn oai hùm một phen.

Quả thực, thấy ánh mắt tôn kính của đám NPC, trong lòng Vương Viễn cũng cảm thấy vô cùng thoải mái.

Tuy Từ trưởng lão xuất thân từ Cái Bang, nhưng lão đã rửa tay thoái ẩn nhiều năm, không quan tâm tới chuyện trên giang hồ, đương nhiên cũng không phải là người trong Cái Bang, nói thẳng ra người này chỉ là một lão già cậy mình nhiều tuổi, đương nhiên không có tư cách chen vào chuyện này. Vương Viễn thì khác, hắn là đệ tử của minh chủ võ lâm Huyền Từ, đại hội Cái Bang có thể mời được hắn đã là một vinh hạnh rất lớn.

So sánh hai người, quyền phát biểu của ai nặng hơn liếc mắt một cái là thấy ngay.

"Không ngờ các hạ là đệ tử của phương trượng Huyền Từ!"

Nghe thấy thân phận của Vương Viễn, trong lòng Từ trưởng lão kinh hãi, nhưng lão đã sống đến tuổi này, đương nhiên sẽ không bị người trẻ tuổi dễ dàng hù doạ, vì vậy lão quay lại, nói: "Tất cả mọi chứng cớ đều cho thấy Kiều Phong là người Khiết Đan, hơn nữa Mộ Dung thế gia cũng là người Hồ, Kiều Phong hết lòng bảo vệ Mộ Dung gia, hiển nhiên hai bên đã cấu kết với nhau làm việc xấu, khác máu thì tanh lòng, Kiều Phong giết người là chuyện không cần phải nghi ngờ."

"Vậy sao?" Vương Viễn nhếch mép, nói: "Kiều Phong có phải người Khiết Đan hay không tạm thời bỏ qua, ta tới nơi này không phải để dính vào chuyện của Cái Bang các ngươi. Ta đến tìm ngươi!"

"Ồ? Chúng ta không quen biết, ngươi tìm lão phu có chuyện gì?" Từ trưởng lão kỳ quái hỏi.

"Ta nuôi một con chó cái màu trắng, ngày hôm qua nó bị người vũ nhục, ta nghi ngờ ngươi làm chuyện này!" Vương Viễn lạnh nhạt nói.

"Ha ha ha..."

Vương Viễn còn chưa dứt lời, những người chơi xung quanh đã cười ầm lên, đám NPC cũng rất muốn cười nhưng không dám, kìm nén đến nỗi mặt đỏ bừng.

"Con mẹ nó..."

Đám Mario thì nổi mấy sợi gân trên đầu, mẹ kiếp, bản lĩnh nói láo của tên tiểu tử này càng ngày càng mạnh.

"Nói nhảm!! Rõ ràng là nói nhảm!" Nghe thấy Vương Viễn bêu xấu mình, Từ trưởng lão mặt đỏ bừng, kêu lên: "Lão phu đức cao vọng trọng, tên hòa thượng ngươi nói lung tung cái gì vậy!"

"Ta có chứng cứ!" Vương Viễn cười híp mắt, nói.

"Vậy ngươi lấy ra nhanh lên!" Từ trưởng lão tức giận kêu.

"Ài..."

Mã phu nhân cách đó không xa thấy vậy thở dài một cái.

Vương Viễn là hạng người gì Mã phu nhân đã từng được trải nghiệm, chỉ cần trả lời hắn ngươi đã thua, đằng này ngươi còn tranh luận với hắn, thật là một lão già ngu xuẩn.

"Chứng cớ ngay trên người ngươi!" Vương Viễn chỉ Từ trưởng lão, nói: "Đầu của ngươi toàn lông trắng, đấy không phải là chứng cớ xác thực thì là gì!"

"Có gì liên quan tới đầu tóc của ta?" Từ trưởng lão tức giận hỏi.

"Vậy Mã Đại Nguyên chết có liên quan gì tới việc Kiều Phong là người Khiết Đan?" Vương Viễn lạnh lùng nói: "Nếu ngươi nói người Khiết Đan chắc chắn là hung thủ giết người, vậy ngươi và chó nhà ta đều có màu trắng, người lăng nhục nó chắc chắn chỉ có ngươi!"

Bạn cần đăng nhập để bình luận