Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 488: Nhạn Môn Quan

"Tìm người!"

Vương Viễn bất đắc dĩ nói: "Nha đầu này khóc nháo đòi tìm Kiều Phong bằng được, ta bèn dẫn người ta đi tìm thôi! Dù sao đó cũng là nhiệm vụ, ngu gì mà không làm." Nói rồi, Vương Viễn chia sẻ nhiệm vụ của mình với Điều Tử.

"Thân thế?" Điều Tử cũng phản ứng y như Vương Viễn, buồn bực hỏi: "Rõ ràng là tìm Kiều Phong mà, sao tên nhiệm vụ lại có liên quan đến thân thế? Là thân thế của A Châu cô nương à?"

"Lúc còn nhỏ A Châu đã được đưa đến Mộ Dung gia... Thân thế gì A Châu cũng không biết..." A Châu lắc đầu, trong mắt hiện lên chút mất mác.

Cho dù là ai bị cha mẹ bỏ rơi cũng cảm thấy khó chịu trong lòng.

"Cũng đúng!" Điều Tử nói: "Thân thế của A Châu ra sao chẳng ảnh hưởng gì đến giang hồ cả, quá nửa là thân thế của Kiều Phong rồi. Theo suy đoán của ta, vị trí hiện tại của Kiều Phong phải có liên quan đến thân thế của y. Các ngươi có biết là nơi nào không?"

"Có!"

Vương Viễn và A Châu nghe Điều Tử nói vậy thì mắt sáng bừng lên, trăm miệng một lời nói: "Nhạn Môn Quan!"

Lúc trước ở Hạnh Tử Lâm, Vương Viễn đứng ngay hiện trường, mà Huyền Từ cũng kể qua với hắn chuyện năm đó Nhạn Quan Môn xảy ra một vụ thảm sát, cha ruột Kiều Phong viết huyết thư trên vách núi. Nếu y muốn tìm hiểu thân thế của mình nhất định phải đến Nhạn Quan Môn.

"Đúng rồi! Kiều đại ca từng nói muốn đi Nhạn Quan Môn điều tra thân thế của mình." A Châu ở bên cạnh lẩm bẩm.

"Vậy được rồi đấy!" Điều Tử cười thản nhiên.

"Cảm tạ ngươi nhiều lắm!"

Điều Tử nhắc nhở khiến Vương Viễn tỉnh táo và ngộ ra nhiều điều, hắn kích động ôm quyền với Điều Tử.

"Ha ha, chuyện này ấy hả!" Điều Tử cười nói: "Tiện tay mà thôi, huynh đệ chúng ta cần gì phải nói mấy lời khách sáo như thế…"

"Vậy ta dẫn A Châu cô nương đi Nhạn Quan Môn trước đây, ngươi bảo trọng!"

Sau khi biết được Kiều Phong muốn đến Nhạn Môn Quan, vì phòng ngừa y rời đi trước khi mình đuổi tới, Vương Viễn vội vàng đứng dậy, tạm biệt Điều Tử rồi dẫn A Châu ra khỏi cửa tiệm.

"Quan gia, chi phí lần này là hai lượng bạc!"

Vương Viễn đi rồi, chủ quán rượu cuống quýt cầm sổ sách chạy đến.

"Ta..." Điều Tử sạm mặt lại.

Điều Tử trả hết nợ cho Vương Viễn xong, móc một thoi bạc ra hỏi chủ quán rượu: "Ngươi đã thấy ký hiệu trên thỏi bạc này bao giờ chưa?"

"Chuyện này..." Chủ quán hơi ngẩn ra, chợt nói: "Ta từng thấy rồi! Cách đây không lâu có một người đã cho ta một thỏi bạc có ký hiệu như vậy. Ta biết đây là quan ngân nên không dám tiêu xài."

Nói rồi, chủ quán lôi từ trong ngực ra một thỏi bạc, quả nhiên ký hiệu trên đó giống y đúc quan ngân Điều Tử cầm trên tay.

"Hử? Ngươi đó trông như thế nào?"

Điều Tử nhìn thấy thỏi bạc trong tay chủ quán thì ánh mắt xiết lại, cau mày hỏi.

"Ôi mẹ ơi, cái tên khốn nạn đó vừa cao lại cường tráng, uống hai mươi cân cao lương của ta, còn ăn năm cân thịt bò… ra cửa thì đi thẳng về hướng tây bắc."

Nhạn Môn Quan - ải Nhạn Môn hiểm trở cách địa phận Đại Châu ba mươi dặm về phía Bắc, từ xưa đến nay được coi là một cửa ải trọng điểm, còn trong trò chơi nó là nơi nối liền với Trung Nguyên và hai khu vực rộng lớn phía Bắc.

Vương Viễn là người chơi nên có phương tiện giao thông tiện lợi như xe ngựa, hắn mang theo A Châu xuất phát từ dịch trạm, chốc lát đã tới Đại Thành.

Lúc này đã là ban đêm.

Nơi này thuộc biên cảnh Trung Nguyên và Bắc Man, ban đêm mà ra khỏi thành khá nguy hiểm. Vương Viễn hiển nhiên không sợ, thế nhưng dẫn theo A Châu lại thành vướng víu, huống hồ hiện tại đã là ban đêm, hắn bận rộn cả ngày, cơm trưa cũng chưa ăn, giờ tất nhiên phải đăng xuất bổ sung chút năng lượng rồi.

Dù sao Kiều Phong có võ công cao cường, còn là NPC, so tốc độ mà nói, chắc hẳn không kém bao nhiêu so với xe ngựa của dịch trạm. Nhạn Quan Môn và Biện Kinh cách nhau xa như vậy, không thể đến được trong thời gian ngắn, kiểu gì cũng phải mất một đêm.

Vương Viễn tùy tiện tìm một nhà trọ, thu xếp ổn thỏa cho A Châu rồi đăng xuất khỏi trò chơi.

"Khụ khụ!"

Hắn vừa lấy thiết bị trò chơi ra thì đột nhiên bị một mùi khét lẹt đập thẳng vào mặt, mới sơ ý tí mà suýt chút nữa chết sặc.

"Đậu xanh rau má! Chuyện gì xảy ra vậy?"

Vương Viễn cực kỳ hoảng sợ, vội vàng đứng dậy chạy ra ngoài lần theo mùi khét đó, chỉ thấy trong nhà bếp Tống Dương đang dùng một tay nhấc nồi lên, cánh tay duỗi thẳng tắp, người hơi ngửa về sau, tay còn lại cầm một túi muối cố hết sức đổ nó vào trong nồi.

Thứ nặng mùi ban nãy hiển nhiên từ trong nồi bốc ra.

"Cô đang làm gì vậy?"

Vương Viễn thấy thế lập tức nổi cáu.

"Ấy chết!"

Vương Viễn bất thình lình lên tiếng khiến Tống Dương giật nảy mình, run tay, keng một tiếng, nồi lật úp rơi xuống.

"Ôi..."

Dầu trong nồi gặp lửa lập tức bén cao lên.

"Đậu mòe!"

Vương Viễn khóc không ra nước mắt, hắn phóng hỏa trong trò chơi nhiều nên giờ bị báo ứng đó hả?

Vương Viễn dứt khoát tiến lại cởi áo ra chùm xuống, sau đó thuần thục tắt bếp, lúc này lửa mới được dập tắt.

Hắn thoạt nhìn thì như một tên mập mạp nặng hai trăm cân, nhưng trên người đều là cơ bắp, lúc cởi trần lộ ra thân hình vạm vỡ, Tống Dương nhìn thẳng mà trợn mắt há hốc mồm.

Sau khi dập lửa xong, Vương Viễn vẫn chưa thôi sợ hãi, hắn tức giận nói: "Cô thần kinh hả? Nghịch lửa trong nhà tôi? Xéo ra ngoài đi!"

Mắng xong rồi Vương Viễn mới thấy hơi hối hận, Tống Dương dù gì cũng là con gái, mình lại nặng lời như vậy… Song không mắng cô thì không được, có ai lại đi nghịch lửa trong nhà người khác đâu, nhỡ đốt cháy phòng thì làm sao bây giờ?

"Ấy... Thật xin lỗi, tôi sai rồi."

Bạn cần đăng nhập để bình luận