Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 234: Hổ tiên

“Hở? Hắn mua những thứ này làm gì?” Vương Viễn lẩm bẩm một câu trong sự khó hiểu, sau đó nói: “Nếu đã có thì mau chóng đưa cho ta, ta còn có chuyện gấp.”

“Cảm ơn đã quan tâm, hai trăm lượng vàng!” Cung Hỉ Phát Tài mỉm cười, duỗi bàn tay mập mạp ra trước mặt Vương Viễn.

“Hai trăm lượng vàng? Sao ngươi không đi ăn cướp luôn đi? Ta là anh của ngươi đó!” Vương Viễn có chút muốn đánh người.

Tiền, Vương Viễn đương nhiên có. Tuy nói hai trăm lượng vàng không phải là một con số nhỏ, nhưng cách đây không lâu, Vương Viễn vừa mới lừa được một khoản tiền lớn của Hồng Hoa hội, vẫn còn mấy trăm lượng vàng.

Nhưng hiện tại Vương Viễn mới học Dịch Cân Kinh xong, nội công cấp bậc Thần Công Cái Thế yêu cầu độ thành thạo cực cao, cần phải treo máy trong phòng tu luyện để tu luyện Nội công.

Treo máy tu luyện là một trong những nguồn chính giúp công ty Long Đằng thu hồi tiền trò chơi, việc này chắc chắn tương đương với hãm hại. Một giờ một lượng vàng, không phải người chơi đại gia hoàn toàn không dám đụng vào.

Nội công căn bản yêu cầu độ thành thạo tổng cộng hơn một nghìn, treo đến tầng mười sẽ tốn của Vương Viễn hơn hai mươi lượng vàng. Nhìn từ yêu cầu độ thành thạo của Dịch Cân Kinh thì mấy trăm lượng vàng cũng không đủ để phòng tu luyện nuốt, hiển nhiên Vương Viễn không thể đưa tiền cho Cung Hỉ Phát Tài rồi, dù sao tu vi nội công mới là hàng đầu.

Chỉ là một đống nguyên liệu đồng nát tồi tàn mà thôi, có thể đắt đến vậy sao?

“Anh em ruột còn tính toán rõ ràng, thứ chúng ta làm chính là làm ăn nghiêm chỉnh!” Cung Hỉ Phát Tài cười hì hì như cũ và nói: “Không có tiền thì có thể lấy thứ khác đổi!”

“Đổi đồ sao?”

Nghe được lời này của Cung Hỉ Phát Tài, Vương Viễn đột nhiên sửng sốt.

Khỏi cần nói, nếu nói về đồ vật thì trên người Vương Viễn thật sự có không ít.

Không nói đến các loại trang bị công pháp, thì lúc đầu giết Hổ Sơn Quân, Vương Viễn đã tích lũy không ít nguyên liệu tốt, vứt vào trong túi cũng lãng phí không gian.

“Ngươi đợi chút nha, để ta tìm xem!”

Vương Viễn cúi đầu tìm kiếm trong túi.

“Da Ban Lan Hổ... thứ này rất đắt, cầm đi đổi khoáng thạch thì thiệt quá, không thể đổi được.”

“Bộ da hoàn chỉnh của Lôi Giác Hổ Vương... cái này còn đắt hơn, không thể đổi.”

“Thiên Lôi Giác, tuy không có tác dụng gì, nhưng thoạt nhìn cũng không phải là vật tầm thường, kiên quyết không thể đổi.”

...

Vương Viễn vừa mò, vừa lầm bầm, Cung Hỉ Phát Tài ở bên cạnh nghe mà sắc mặt tối sầm.

Được lắm, tên hòa thượng này thật xấu xa, nhìn cái ý này của hắn là quyết tâm muốn lấy một thứ bỏ đi không đáng tiền để đổi một đống nguyên liệu quý hiếm đây mà.

“Ê ê ê, ngươi không được lừa ta nha, những nguyên liệu này đáng giá không ít tiền đâu đấy...” Hiện tại, Cung Hỉ Phát Tài ở bên cạnh cũng cạn lời nói.

“Cái này có được không?”

Tìm kiếm hết nửa ngày, Vương Viễn thuận tay móc ra một thứ kỳ quái từ trong túi.

"Đây là cái gì?"

Cung Hỉ Phát Tài liếc mắt nhìn sang, chỉ thấy thứ trong tay Vương Viễn vừa dài vừa mịn còn cong, bên trên đầy gai nhọn, nhìn vô cùng kinh khủng.

"Hề hề!"

Vương Viễn cười hèn mọn, bày thuộc tính ra.

[Hổ Vương Tiên]: Dược liệu hiếm có

Tác dụng: Có thể dùng để ngâm rượu bổ

"Này…"

Mắt Cung Hỉ Phát Tài sắp rớt ra ngoài rồi.

"Thế nào!" Vương Viễn nói dối như thật: "Đây chính là thứ ta dốc hết sức lực, giết một con hổ yêu ngàn năm ở Côn Luân Sơn mới lấy được đấy. Nó tuyệt đối là thiên tài địa bảo vô giá, nếu không phải ngươi là anh em của ta, hai trăm lượng vàng ta nhất định không bán, hiện tại dùng nó đổi nguyên liệu với ngươi, không có ý kiến gì chứ…"

"Thứ này ta tìm lâu lắm rồi!"

Vương Viễn còn chưa dứt lời, Cung Hỉ Phát Tài đã kích động nắm lấy tay hắn và bảo: "Không ngờ nó lại ở trong tay ngươi."

"???"

Vương Viễn thấy Cung Hỉ Phát Tài kích động như vậy thì buồn bực hỏi: "Ngươi cần thứ này làm gì?"

Đồng thời hắn cũng thầm lẩm bẩm: "Chậc, thứ này không phải vô cùng đắt đỏ đó chứ, lần này lỗ nặng rồi."

"Làm nhiệm vụ chứ sao!" Cung Hỉ Phát Tài nói: "Trước đó không lâu ta gặp một lão ăn mày họ Từ ở Lạc Dương, lão nhờ ta tìm giúp thứ này để ngâm rượu."

"Ta nhớ ra rồi!"

Vương Viễn nghe Cung Hỉ Phát Tài nói kiểu này thì đột nhiên nhớ tới lúc trước mình quả thực có nhìn thấy một bài viết tìm mua Hổ Tiên đăng trên diễn đàn, chẳng trách hắn cứ cảm thấy mình đã thấy tên tài khoản này ở đâu rồi.

Nếu là vật phẩm nhiệm vụ thì không thể nói có đáng tiền hay không được, dù sao nó có tính duy nhất, bán không đúng người thì không tăng giá được.

"Ta đã nói ngươi không lỗ rồi mà!"

Vương Viễn khẽ mỉm cười nói: "Lần này ngươi chiếm được chỗ lợi lớn rồi."

"Ngươi lừa ta đúng không?" Cung Hỉ Phát Tài không ngốc, trừng mắt nói: "Một cái hổ tiên mà đổi lấy nhiều nguyên liệu của ta như vậy? Ngươi tưởng ta là tên ngốc à?"

"Đây mà là tiếng người nên nói à?" Vương Viễn lắc đầu bảo: "Ngươi nhìn thử đi, đây không phải hổ tiên bình thường, mà là Hổ Vương Tiên… Là thứ có thể giúp Từ trưởng lão trọng chấn hùng phong. Ngươi dùng một miếng thịt Linh Lộc là có thể đổi một chiêu tuyệt học, như vậy cầm một cái JJ siêu cấp ra, nói không chừng còn học được nguyên bộ “Giáng Long Thập Bát Chưởng” đấy. Ta nói với ngươi này, ta có thằng bạn cũng thiếu thứ này, ta còn chưa chịu cho hắn ta đâu."

"Thật sao?" Cung Hỉ Phát Tài nửa tin nửa ngờ, Vương Viễn nói cũng có phần có lý, thế nhưng hắn ta không tin được cách làm người của Vương Viễn.

"Ta là anh của ngươi, cha ta và cha ngươi là anh em ruột, ta có thể lừa ngươi à?" Vương Viễn tiếp tục tầm xàm ba láp.

"Tạm thời tin ngươi một lần!"

Dưới hành động lấy tình để làm lung lay ý chí của Vương Viễn (kỳ thực là hào quang của nhân vật chính), Cung Hỉ Phát Tài thành công bị dao động, biến thành một tên ngốc.

Sau khi suy tư một lúc, Cung Hỉ Phát Tài nói: "Đi thôi, đến tiền trang Lạc Dương, ta không có khả năng mang nhiều nguyên liệu thế trên người."

"Hì hì!"

Vương Viễn mỉm cười, lộ ra một nụ cười hài lòng.

Trở lại thành Lạc Dương, sau khi lấy hết số vật liệu theo danh sách liệt kê từ chỗ Cung Hỉ Phát Tài, Vương Viễn mở cột bạn tốt ra, tìm Độc Cô Tiểu Lỉnh rồi gửi cho cô một tin nhắn: "Linh ơi Linh à, đang làm gì thế?"

"Tạo cơ quan!"

Độc Cô Tiểu Linh trả lời rất nhanh.

Bạn cần đăng nhập để bình luận