Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 1370: So chiêu

“Hừ!”

Kim Luân Pháp Vương đáp: “Nhị tiểu thư nhà họ Quách, thành Tương Dương, có thể không nghe quen được sao?”

“Nhà họ Quách? Quách Tĩnh?” Vương Viễn lại hỏi.

“Không sai!” Kim Luân Pháp Vương đáp: “Cô gái này có thiên phú tuyệt vời, lão nạp tuổi tác đã cao, không muốn một thân bản lĩnh này không có người kế tục, cho nên dự định nhận cô ta làm đồ đệ.”

“Nhận cô ta làm đồ đệ?” Vương Viễn cười lạnh, nói: “Sợ là ngươi muốn dùng cô ta để quy hiếp Quách Tĩnh dâng thành Tương Dương thì có!”

“Ha ha!”

Kim Luân Pháp Vương cười thản nhiên, đáp: “Ngay từ đầu đúng thực là có ý này! Nếu như cô gái này không bái ta làm sư, hiển nhiên có tác dụng của cô ta.”

“Đồ không biết xấu hổ!” Vương Viễn bĩu môi, nói: “Ngươi thật đúng là biết tận dụng hết mức!”

“Nào có nào có!” Kim Luân Pháp Vương nói từ tận đáy lòng: “Ngộ Si đại sư, so với ngươi, ta vẫn còn kém xa.”

“Thúi lắm!” Vương Viễn đáp: “Ta cũng chưa bao giờ làm trò bỉ ổi như bắt cóc tống tiền này nhé!”

“Ngộ Si đại sư, ngươi khiêm tốn quá rồi!” Kim Luân Pháp Vương đáp.

“Bớt nói lời vô nghĩa với ta đi!” Vương Viễn nói với vẻ mất kiên nhẫn: “Quách đại hiệp là anh hùng dân tộc, nhưng Mông Cổ cũng là một bộ phận không thể tách rời của Trung Quốc chúng ta, bây giờ những chuyện này của các ngươi không có một chút liên quan gì với Tuyệt Tình Cốc của ta hết, ngươi lại chạy tới Tuyệt Tình Cốc đả thương môn nhân của ta, chuyện này, cho dù thế nào ngươi cũng phải cho ta một lời giải thích, bằng không, hừ hừ!”

Trong lúc nói chuyện, Vương Viễn lôi vũ khí ra, vũ khí đón gió mà to lên trở nên thô to như miệng bát, dài hơn một trượng, đập mạnh xuống nền đất.

“Rầm!”

Mặt đất rung chuyển, đá vụn bay tứ tung.

Kim Luân Pháp Vương thấy thế, sắc mặt nặng nề.

Tuy rằng ông ta có tu vi cao, nhưng tố chất tâm lý lại không ổn, thân thủ cũng chẳng ra làm sao… đúng là có chút giống với Trương Vô Kỵ, nhìn thấy Vương Viễn lôi vũ khí ra muốn liều mạng với mình, trong lòng Kim Luân Pháp Vương thực sự có vài phần sợ hãi…

Uy danh của Vương Viễn, hiển nhiên Kim Luân Pháp Vương cũng đã từng nghe nói qua, nếu đấu đơn, hắn có khả năng không phải là đối thủ của mình. Nhưng nơi này là Tuyệt Tình Cốc, là địa bàn của Vương Viễn, nếu thật sự đánh nhau, chưa nói trước được là ai sẽ chịu thiệt.

“Chuyện này…”

Kim Luân Pháp Vương vội vàng đáp: “Lão nạp là người có dân trí thấp, trên người không có vật thừa thãi, càng không có tiền bạc, hay có gì có thể giao ra được đâu!”

“Không có vật thừa?” Vương Viễn cúi đầu, liếc mắt nhìn vào bên dưới của ông ta, nở nụ cười bỉ ổi, sau đó bảo: “Đàn ông mà, không có cái đó cũng không sao, ta thấy bánh xe trong tay ngươi cũng không tệ! Nhiều kim loại quý giá như vậy, cầm đi bán chắc chắn đáng giá không ít tiền, ngươi đã đả thương nhiều môn nhân của ta như vậy, ta cũng phải phát chút tiền thưởng cho bọn họ mới được chứ.”

“…”

Kim Luân Pháp Vương nghe được lời này của Vương Viễn, sắc mặt trở nên u ám: “Ngộ Si đại sư chớ có nói đùa, Ngũ Luân này chính là vũ khí cận thân của lão nạp, làm sao có thể nhường cho người khác được?”

“Công pháp cũng được! Ta không kén chọn!” Vương Viễn tiếp tục nói.

“Truyền thừa của sư môn, sao có thể dạy cho người không phải đệ tử môn hạ của ta?” Kim Luân Pháp Vương liếc mắt nhìn Vương Viễn, rồi nói: “Nếu Ngộ Si đại sư bái làm môn hạ của ta, vậy chuyện này cũng dễ thương lượng thôi, tuy rằng tư chất của các hạ không thể học được võ học thượng thừa nhất ở bản môn, nhưng cũng cao hơn đại đồ đệ Đạt Nhĩ Ba đó của ta, dạy dỗ một hồi cũng rất có triển vọng.”

“Đù!”

Vương Viễn nổi giận.

Tên hòa thượng chó Kim Luân Pháp Vương này thật sự không nói lý lẽ, đã tự tiện xông vào Tuyệt Tình Cốc đả thương đệ tử của Tuyệt Tình Cốc, không bồi thường cũng thôi đi, lại còn muốn Vương Viễn bái ông ta làm thầy. Thế này có khác gì chuyện tự tiện xông vào nhà dân, còn muốn kêu Vương Viễn gọi ông ta là bố, bằng không sẽ không bồi thường. Tên chó này thật ngang ngược quá.

“Vậy xem ra không còn gì để bàn nữa rồi! Ra tay đi!” Tay phải của Vương Viễn đẩy về trước, đẩy lên thanh vũ khí.

“Đấu Chiến” bị chưởng lực đẩy một cái, đập thẳng về phía Kim Luân Pháp Vương.

“Cẩn thận!”

Kim Luân Pháp Vương giơ kim luân trong tay lên, chặn ở trước mặt Quách Tương.

“Keng!”

Gậy sắt đập mạnh lên bánh xe.

Vương Viễn và Kim Luân Pháp Vương đều là cao thủ hạng nhất đương thời, võ công sở trường đều thiên về sức lực, từ đó có thể tưởng tượng ra thanh thế khi hai bên va chạm..

Cùng với một tiếng vang đinh tai nhức óc, Kim Luân Pháp Vương không hề nhúc nhích, nhưng Quách Tương ở phía sau lão lại bị đánh phun ra một ngụm máu.

Kim Luân Pháp Vương tức giận, nói: “Ngộ Si đại sư! Nếu ngươi muốn đánh thì nhằm vào ta là được, hà cớ gì đả thương Quách cô nương!”

“Liên quan khỉ gì đến ta!” Vương Viễn cạn lời.

Đòn công kích của mình vốn nhằm vào Kim Luân Pháp Vương, là ông ta kiên cường đòi tiếp một chiêu này, nên mới đả thương Quách Tương đấy chứ.

Nhưng qua một hiệp so chiêu này, hai người cũng đại khái thăm dò được thực lực của đối phương. Về phương diện tu vi, đôi bên ngang bằng nhau, sức mạnh cũng sàn sàn như nhau, sự khác biệt là Kim Luân Pháp Vương là NPC loại hình sức mạnh, có phán định, kháng và miễn rất cao, cùng với thanh máu dày.

Còn Vương Viễn là người chơi, công pháp nhiều, chiêu thức hỗn tạp, linh hoạt đa dạng, nếu thật sự đánh nhau, ai thắng ai thua, cũng chưa nói trước được.

Kim Luân Pháp Vương chắc chắn không muốn chết, thân là NPC cao cấp, cho dù là ở trạng thái nhiệm vụ, nhưng chu kỳ đổi mới vẫn cực dài, huống chi lúc này ông ta đang ở hình thái thực, một khi bị giết chết, vậy đó chính là chết thật… Nếu sau đó còn có nhiệm vụ cần mình tham gia thì cũng sẽ vì vậy mà kết thúc.

Về phần Vương Viễn lại càng không muốn chết hơn. Người chơi sau khi chết quả thực sẽ sống lại, sống chết không quan trọng, nhưng sự trừng phạt của cái chết mới quan trọng nhất.

Bây giờ phần lớn cảnh giới công pháp ở trên người Vương Viễn đều đã tăng lên thành Nhất Đại Tông Sư, cách phi thăng chỉ còn đúng một bước nữa, con mẹ nó nếu như rớt một tầng cảnh giới, vậy không biết bao lâu mới có thể tu lại được, loại đau khổ của tu luyện đó, Vương Viễn không muốn lại lặp lại một lần nữa.

Bạn cần đăng nhập để bình luận