Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 815: Đệ tử mạnh nhất đảo Đào Hoa

“Ngươi hỏi một chút không phải sẽ biết ngay sao?” Vương Viễn nháy mắt với Bôi Mạc Đình.

“Nè!”

Dưới sự giật dây của Vương Viễn, Bôi Mạc Đình lớn tiếng hỏi Khúc Tam Nhi: “Ngươi có biết ở thành Lâm An có một Mai Trang không?”

“Tiểu nhân không biết!”

Khúc Tam Nhi vội vàng cười lấy lòng, đáp: “Nếu đại gia muốn ngắm hoa mai, ta ngược lại cũng biết mấy chỗ đấy.”

“Nếu ta muốn ngắm hoa đào thì sao? Tam thúc!” Vương Viễn vừa cười vừa hỏi.

“Hoa đào?” Khúc Tam Nhi híp mắt, chậm rãi đi tới phía trước cửa, rồi nhẹ nhàng đóng cửa lại, cười bảo: “Đại Xuân này, với thân phận của ngươi và ta bây giờ, tại sao còn nghĩ hoa đào nữa chứ... ha ha!”

Nói đến một câu hoa đào cuối cùng, Khúc Tam Nhi cười khổ một tiếng, trong mắt lộ ra một tia suy sụp khó tả được.

“Ngươi đừng có làm bộ làm tịch!”

Phương Đông Chưa Tỏ thấy bộ dáng này của Khúc Tam Nhi, đột nhiên vỗ bàn, chỉ ngón tay vào y, và bảo: “Ta một đường đuổi theo ngươi từ hoàng cung đến đây, ngươi chắc chắn không phải là tên què bình thường! Nên khai báo thì mau chóng khai báo, đừng có ép chúng ta phải ra tay!”

"Con mẹ nó! Ngươi là đồ ngu hả?"

Thấy Phương Đông Chưa Tỏ nói chuyện thẳng thừng với Khúc Tam Nhi, Bôi Mạc Đình không nhịn được mắng.

Mà Vương Viễn lại nói: "Ngươi mới là đồ ngu, hắn ta là đê tiện!"

Nói xong, Vương Viễn ra hiệu cho Bôi Mạc Đình nhìn về phía Khúc Tam Nhi.

Hở! Bôi Mạc Đình không thấy thì không sao, thấy rồi lập tức hoảng sợ.

Chỉ thấy Khúc chưởng quầy khô héo gầy yếu lúc trước hiện tại đang mang vẻ mặt dữ tợn, trên người còn tản ra một cỗ khí thế kinh người.

"Hừ hừ!"

Khúc Tam Nhi hừ lạnh một tiếng nói: "Các ngươi cái gì cũng đã biết rồi, vậy thì lão phu cũng không giấu diếm nữa. Hôm nay, ba người các ngươi ai cũng đừng nghĩ ra khỏi cửa này!"

"Liên quan cái rắm đến chúng ta ấy!" Bôi Mạc Đình mang vẻ mặt ấm ức.

Phương Đông Chưa Tỏ lại cười hì hì nói: "Hai vị, thực sự có lỗi quá. Khúc Tam Nhi này quả thật không dễ đối phó cho nên tại hạ mới đưa ra hạ sách này! Về sau nếu có việc cần tới tại hạ ra tay, tại hạ chắc chắn vượt lửa băng sông!"

Lúc này, Bôi Mạc Đình cũng nhận ra, con mẹ nó, hóa ra từ đầu bản thân đã bị tên khốn nạn này lợi dụng.

Khúc Tam Nhi có thể qua lại tự nhiên trong đại nội hoàng cung, thực lực đương nhiên phi phàm. Phương Đông Chưa Tỏ biết một mình mình tất nhiên không phải đối thủ của Khúc Tam Nhi, cho nên phải dựa vào thực lực của hai người Vương Viễn nữa.

Đối với thực lực của hai người Vương Viễn, Phương Đông Chưa Tỏ không hề nghi ngờ. Nhưng với tính cách của hai người này, Phương Đông Chưa Tỏ quả thực không hiểu rõ lắm, mọi người là bèo nước gặp nhau mà thôi, hai người có tỷ lệ rất lớn sẽ không ra tay hỗ trợ.

Chính vì nguyên nhân này, cho nên Phương Đông Chưa Tỏ trực tiếp thừa dịp hai người Vương Viễn ở đây, làm rõ thân phận Khúc Tam Nhi.

Chuyện này tương đương với việc đánh phụ bản mà không thương lượng, trực tiếp dẫn quái.

Cửa quán rượu của Khúc Tam Nhi đã đóng, ba người Vương Viễn cũng bị vây trong phạm vi thù hận của Khúc Tam Nhi, lúc này cho dù Vương Viễn không muốn hỗ trợ, cũng phải ra tay thôi!

Không thể không nói, trình độ âm hiểm giả dối của tên thần bổ ti này cũng ngang ngửa Vương Viễn.

"Khúc tam thúc, trăm triệu lần không ngờ, ngài lại là cao thủ như vậy!"

Vương Viễn đương nhiên đã sớm đoán được ý tưởng của Phương Đông Chưa Tỏ, cũng không hề bất ngờ về hành vi của đối phương, chỉ mang vẻ mặt cực kỳ lạnh nhạt, tán gẫu một câu với Khúc Tam Nhi.

"Ha ha ha! Đại Xuân à, ta nhìn ngươi lớn lên, nói thật Tam thúc cũng không đành lòng giết ngươi!" Khúc Tam Nhi cười cười nói: "Thực không dám giấu, Tam thúc ngươi vốn là tam đệ tử của Hoàng Dược Sư - đảo Đào Hoa - Khúc Linh Phong! Sau khi bị trục xuất khỏi sư môn mới tới tận đây ẩn cư. Việc trộm trân bảo trong đại nội chỉ là muốn trở về sư môn mà thôi... Nay sự việc đã bại lộ, đừng trách Tam thúc nhẫn tâm!"

Nói xong, quải trượng trong tay Khúc Tam Nhi cắm xuống mặt đất.

"Đùng!" một tiếng, quải trượng cắm sâu vào trong đất hơn nửa thước.

Cùng lúc đó, trước mắt mấy người Vương Viễn cũng hiện ra thông tin của Khúc Linh Phong.

Truy Phong Thần Thối - Khúc Linh Phong (Uy Chấn Thiên Hạ)

Cấp bậc: 90 (tàn)

Cảnh giới: Xuất Thần Nhập Hóa

Khí huyết: 1.000.000

Nội lực: 100.000

Công pháp: Võ học đảo Đào Hoa

Bối cảnh nhiệm vụ: Đệ tử mạnh nhất trong đám môn hạ của đảo chủ đảo Đào Hoa - Hoàng Dược Sư. Bởi vì chuyện chân kinh bị trộm, nên bị Hoàng Dược Sư giận chó đánh mèo cắt đứt chân, trục xuất ra khỏi sư môn. Nhưng do được Hoàng Dược Sư yêu thích, cho nên Khúc Linh Phong chỉ bị cắt đứt một chân.

Võ học đặc biệt: Phách Không Chưởng.

"Bà nội nó!"

Nhìn thấy thuộc tính của Khúc Linh Phong, ba người đều hoảng sợ. Tổ sư cha nó, đừng nhìn hàng này chỉ là một tên què, nhưng lại là đại BOSS cấp 90 đấy, nếu không què... có khi nào là trên trăm cấp hay không?

Vương Viễn từng gặp một người tàn tật mạnh mẽ như thế ở Đại Lý - Vân Nam

Mặc dù Khúc Linh Phong không có thực lực siêu nhiên bằng Đoàn Duyên Khánh, cũng không có thực lực bằng chưởng môn một phái, nhưng phán đoán của Phương Đông Chưa Tỏ cũng không sai, người này ít nhất cũng đạt tới trình độ của cao tăng chữ Huyền.

"Tiên hạ thủ vi cường!"

Phương Đông Chưa Tỏ không đợi Khúc Linh Phong ra tay, tay trái kháp kiếm quyết, tay phải nâng kiếm, đâm tới nửa người dưới của Khúc Linh Phong.

Phương Đông Chưa Tỏ này quả nhiên đủ gian trá.

Thực lực của Khúc Linh Phong có mạnh hơn nữa, thì vẫn chỉ là một người tàn tật, hành động bất tiện, nửa người dưới chính là nhược điểm của ông ta.

Nhưng ai ngờ, Khúc Linh Phong lại không hề bối rối, một tay đè chặt quải trượng, khẽ chống, thả người nhảy lên.

Một kiếm của Phương Đông Chưa Tỏ đâm vào không khí.

Khúc Linh Phong vừa xoay eo, cái chân còn lại đá một vòng qua, một chân đen tuyền đá thẳng vào mặt Phương Đông Chưa Tỏ.

"Bụp!"

Phương Đông Chưa Tỏ bị một cước đá bay ra ngoài, ngã mạnh lên một cái bàn cách đó một trượng, khiến bàn ghế bị đập vỡ nát.

- 1447

Một con số cực lớn bay lên trên đầu Phương Đông Chưa Tỏ, thanh máu của hắn ta mãnh liệt giảm xuống gần một phần tư.

Sau khi đá văng Phương Đông Chưa Tỏ, Khúc Linh Phong không hề tạm dừng, chân đáp xuống đất, quải trượng trong tay được rút lên, mang theo tiếng xé gió đánh thẳng về phía Bôi Mạc Đình.



Bạn cần đăng nhập để bình luận