Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 361: Ngũ Chỉ Bí Đao

Tỳ nữ là người của Triệu Vương Phủ, tất nhiên không sợ vệ binh, đi như thế nào ở Triệu Vương Phủ cũng được, còn nhóm người của Vương Viễn nếu thật sự đi theo nàng ta thì chẳng khác nào là muốn chết cả.

“Thật à? Ngươi tin không?”

Nghe Vương Viễn giải thích, Mặc Bạch nhỏ giọng hỏi Thẩm Mặc Quả Ngôn và Ngạnh Hạp Ngọc Khê ở bên cạnh.

“Ha ha!” Thẩm Mặc Quả Ngôn người cũng như tên, chỉ khẽ mỉm cười.

Ngạnh Hạp Ngọc Khê thì lại bĩu môi nói: “Ta đoán hắn là thẹn quá hoá giận...”

Về phần rốt cuộc Vương Viễn có thẹn quá hóa giận hay không thì không thể nào điều tra ra được chuyện này. Nhưng Phi Vân Đạp Tuyết lại cực kỳ tin phục vào sự phân tích của Vương Viễn.

Dù sao thì Phi Vân Đạp Tuyết dẫn đội cũng đã bị diệt toàn quân mấy lần rồi, mỗi một lần đều vì thủ vệ tuần tra nên mới dụ BOSS ra. Lần này nghe lời Vương Viễn, bỏ qua vệ binh tuần tra, chui qua lỗ chó vào vương phủ nên không kích hoạt BOSS. Bởi vậy có thể thấy hiện tại mỗi một câu nói của Vương Viễn đều là điểm mấu chốt nhất.

Cho nên lý luận “bỏ qua tiểu quái” của Vương Viễn là có cơ sở.

Như vậy cũng không khó để giải thích tại sao phó bản Triệu vương phủ lại khó đánh như vậy.

Quy trình bình thường của phó bản đều là thanh lý tiểu binh trước, rồi đánh BOSS. Nhưng Triệu vương phủ thì hoàn toàn ngược lại, không thể đụng vào tiểu binh, vì một khi đụng vào chúng sẽ có BOSS tới đánh hội đồng với người chơi. Chuyện này mẹ nó ai có thể chịu đựng được chứ.

“Các ngươi im lặng một chút!”

Phi Vân Đạp Tuyết trừng mắt nhìn Ngạch Hạp Ngọc Khê rồi bảo: “Đều nghe chỉ huy của Phượng Vũ lão đại! Gã kêu làm thế nào thì làm thế đấy.”

Người xưa nói bắt giặc phải bắt vua trước, chửi người thì chửi má nó trước, cho dù là đối với kẻ địch hay là đồng đội thì đều có hiệu quả hết. Thuyết phục Phi Vân Đạp Tuyết xong, Vương Viễn cũng không thèm để ý đến những người khác.

Mấy người Mặc Bạch có thể không phục Vương Viễn, nhưng không dám không phục ông chủ của mình.

Tuy trong lòng họ không bằng lòng cho lắm, nhưng nghe được mệnh lệnh của Phi Vân Đạp Tuyết, mấy người Mặc Bạch cũng yên tĩnh hẳn.

Khác với vệ binh ở cửa, sân nhà của Triệu vương phủ rất lớn, phạm vi mà vệ binh cần tuần tra cũng lớn, không chỉ thời gian tuần tra dài mà tầm nhìn cũng có rất nhiều góc chết.

Đoàn người vừa đi vừa dừng, hết trốn lại tránh, dưới sự dẫn dắt của Vương Viễn, xuyên qua sân đình đáng sợ một cách suôn sẻ để tới sân trước của Triệu vương phủ.

Lúc trước Vương Viễn đã bị người chơi thành Yến Kinh vây chặn ở nơi này. Lần này dạo về chốn cũ khiến Vương Viễn rất xúc động, chỉ đáng thương cho lão già Lương Tử Ông kia, bị một đám người chơi không liên quan gì đánh hội đồng mà chết oan chết uổng, ngay cả cơ hội quét mới cũng không có.

Vệ binh tuần tra chủ yếu phân bố ở trong đình viện, tới sân trước đã không còn vệ binh tuần tra nữa.

Điều này khiến Phi Vân Đạp Tuyết lại càng thêm kính trọng Vương Viễn vài phần.

Quả nhiên đám vệ binh tuần tra này chính là trạm gác đầu tiên ở Triệu vương phủ, chuyên hại người chơi có tư duy cố định.

Mấy người Mặc Bạch đều là cao thủ, từ trước đến nay giữa đám cao thủ đều là ngoài miệng ngưỡng mộ đã lâu, nhưng trong lòng lại không phục nhau. Huống chi thấy ông chủ coi trọng Vương Viễn như vậy, mấy người hiển nhiên có chút không phục Vương Viễn.

Nhưng lần này có thể tới được sân trước một cách lông tóc vô thương, mọi người cũng không khỏi xem trọng Vương Viễn một chút.

Lúc trước bọn họ đều bị diệt toàn quân ở trong đình viện. Hiện tại họ lại có thể vào sâu trong sân trước của Triệu vương phủ. Điểm này cũng đủ khiến mấy người Mặc Bạch thán phục.

Là nhân sĩ danh bất hư truyền, không phải không có đạo lý khi người trước mặt này được xưng là cao thủ đệ nhất chiến lược.

“Cẩn thận chút! Nơi này không có vệ binh nhưng chắc chắn có BOSS!”

Ngay lúc mấy người Phi Vân Đạp Tuyết đang nhìn cảnh tượng xung quanh và bùi ngùi, thì Vương Viễn đột nhiên nhỏ giọng nhắc nhở.

Triệu vương phủ canh phòng nghiêm ngặt, ngay cả đình viện cũng đều có thủ vệ tuần tra. Sân trước là khu vực quan trọng như vậy nhưng lại không có một vệ binh nào, hiển nhiên có chút không hợp lý.

Cài đặt như vậy chỉ có hai loại khả năng, hoặc là có cơ quan, hoặc là có BOSS.

Lần trước Vương Viễn tới Triệu vương phủ, nơi này vẫn chưa có các loại cơ quan, cho nên chắc chắn sẽ có BOSS bảo vệ nơi này.

“Vô Lượng Thọ Phật!!”

Đúng như Vương Viễn dự đoán, hắn vừa dứt lời thì một tiếng Phật hiệu đột nhiên vang lên bên tai năm người. Cùng lúc đó là một bóng người màu đỏ từ trên trời giáng xuống, rơi xuống trước mặt mấy người Vương Viễn.

Mấy người Vương Viễn vội vàng nhìn qua, chỉ thấy vóc dáng của người đó cực kỳ cường tráng, khoác áo cà sa lớn màu đỏ trên người, đầu đội mũ hòa thượng có đỉnh rực rỡ kim quang, ăn mặc như một vị Lạt Ma.

Tuy đại Lạt Ma đó vừa cao vừa đô, nhưng từ trên trời giáng xuống lại không hề phát ra một chút tiếng vang nào, có thể thấy được khinh công của lão rất cao.

“Là Linh Trí Thượng Nhân!!”

Nhìn thấy đại Lạt Ma đó, mấy người Phi Vân Đạp Tuyết lập tức thay đổi sắc mặt, tất cả đều rút vũ khi và bày ra tư thế phòng thủ.

Lúc trước mấy người bọn họ đánh nhau với BOSS ở Triệu Vương phủ đã bị đoàn diệt mấy lần, trong số đó có Linh Trí Thượng Nhân, hiển nhiên Phi Vân Đạp Tuyết không lạ gì người này.

“Ha ha!”

Thấy mấy người gọi danh hào của mình, đại Lạt Ma kia cười ha ha, đắc ý nói: “Không ngờ Linh Trí Thượng Nhân ta đã uy chấn ở Trung Nguyên. Ngay cả các người cũng biết đến danh hiệu của Linh Trí Thượng Nhân ta, không biết tại sao mấy vị thí chủ đây lại không mời mà đến?”

Cùng lúc đại Lạt Ma dứt lời, thông tin về Linh Trí Thượng Nhân nhảy ra trước mắt Vương Viễn.

Ngũ Chỉ Bí Đao – Linh Trí Thượng Nhân (Giang Hồ Hào Khách)

Cấp bậc: 50

Cảnh giới: Dung Hội Quán Thông

Điểm khí huyết: 100000/100000

Điểm nội lực: 5000/5000

Võ học tinh thông: Đại Thủ Ấn

Giới thiệu bối cảnh: Cao thủ bí tông ở Tây Vực, võ nghệ cao cường uy chấn Tây Nam.



Giang Hồ Hào Khách cấp năm mươi, cũng được xem là một sự tồn tại uy chấn một phương ở trong giang hồ. Một cao thủ như vậy đã rất khó đối phó, huống chi còn tận mấy tên, lại thêm loại cao thủ tuyệt học như Âu Dương Khắc nữa, mấy người Phi Vân Đạp Tuyết bị diệt đoàn thật sự không oan một chút nào.

Bạn cần đăng nhập để bình luận