Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 444: Bóng lưng

...

Quả nhiên, không bao lâu sau khi người chơi chạy ra khỏi Bồ Đề Viện, đột nhiên trong viện có tiếng mấy tăng nhân hô to lên: "Không xong, có gian tế!"

Cùng lúc đó chỉ thấy hòa thượng Hư Thanh la hét, ôm một túi vải bố từ trong phòng chạy ra, xoay người biến mất ngoài Bồ Đề Viện.

"Hớ?"

Vương Viễn khẽ chau mày nhìn bóng lưng của hòa thượng Hư Thanh.

"Bóng lưng này, nhìn khá quen…"

Vương Viễn sờ cằm lẩm bẩm.

"Không thấy Kiều Phong đâu cả! Nhanh tản ra điều tra!"

Theo bóng lưng biến mất trước mặt Vương Viễn, bên ngoài Bồ Đề Viện lại truyền đến tiếng hô hoán của người chơi.

Chứng Đạo Viện chỉ cách Bồ Đề Viện bốn đình viện mà thôi, có thể nói là khá gần, có thể nghe được tiếng huyên náo trong Bồ Đề Viện một cách rõ ràng.

Nghe có tiếng ồn ở Chứng Đạo Viện, đệ tử Thiếu Lâm trong Bồ Đề Viện đều bình tĩnh lại, nhìn chằm chằm xung quanh, thời thời khắc khắc chú ý xem có người đi qua đây hay không.

Nhưng mà đúng vào lúc này, có bảy tám hòa thượng xông vào cửa đại điện, trong đó ba người cầm đuốc trong tay, đi ở phía trước là một hòa thượng mặc áo cà sa. Theo sau lão là mấy người khác.

Người dẫn đầu đó chính là lão hòa thượng Huyền Từ, theo phía sau lão là thủ tọa Đạt Ma Đường - Huyền Nan đại sư và thủ tọa của Long Thụ Đường - Huyền Tịch đại sư.

Hai vị cao tăng này đều là sư phụ truyền nghề trong Thiếu Lâm tự, có vô số môn hạ đệ tử, Vương Viễn dĩ nhiên cũng quen biết.

"Sư phụ! Phương trượng đại sư!"

Thấy mấy hòa thượng này đi vào Bồ Đề Viện, tất cả người chơi trong đó đều đồng loạt lại gần, tiến lên hành lễ.

Vương Viễn cũng theo sát phía sau, đi đến trước mặt phương trượng Huyền Từ chào hỏi: "Sư phụ!"

Sau đó lại hướng về phía hai vị còn lại, chắp tay nói: "Tham kiến thủ tọa Đạt Ma Viện, thủ tọa Long Thụ Viện."

Nhưng Vương Viễn vừa ngẩng đầu lên lại thấy bên cạnh phương trượng Huyền Từ có đứng một hòa thượng nhỏ, đó không phải ai xa lạ mà chính là người vừa chạy ra khỏi Bồ Đề Viện – Hư Thanh.

"???"

Vương Viễn hơi buồn bực, mới rồi hắn rõ ràng thấy Hư Thanh này chạy ra sau Bồ Đề Viện, sao lúc này lại xuất hiện ở chính điện?

"Ừ!"

Huyền Từ khẽ gật đầu với mọi người, trực tiếp dẫn theo Huyền Tịch và Huyền Nan đi vào đại điện của Bồ Đề Viện. Mọi người cũng tò mò đi theo.

Sau khi tiến vào đại điện, bọn họ chỉ thấy năm vị tăng nhân nằm sõng soài trong đó.

Thấy cảnh này, tất cả mọi người đều sửng sốt.

Mấy tăng nhân nhất thời xì xào bàn tán: "Tên Kiều Phong lại ra tay độc ác!"

Mà người chơi lại cảm thấy ngạc nhiên vô cùng.

Không thể thế được! Từ lúc xế chiều bọn họ đã ở đây trông chừng, đừng nói là một đại hán vạm vỡ cao gần hai mét như Kiều Phong, cho dù là con ruồi nhỏ cũng không lọt vào được. Sao tăng nhân Bồ Đề Viện lại đột nhiên bị Kiều Phong ra tay xử lý?

"Bọn họ bị điểm huyệt!"

Huyền Nan ở bên cạnh nhìn thoáng qua năm người, sau đó nói với đệ tử bên cạnh: "Thôi cung quá huyết(*), làm bọn họ tỉnh lại..."

(*)Dùng các phương pháp ấn, xoa nắn làm thông kinh mạch để điều trị bệnh.

Mấy NPC tăng nhân bên cạnh Huyền Nan nhận được lệnh thì cúi người tiến lại, vỗ lên người năm tăng nhân ngã rạp trong điện.

Sau một hồi bốp bốp bốp, năm người tỉnh lại.

Điểm huyệt và giải huyệt vốn là võ học cao minh trong chốn võ lâm, một tăng nhân phổ thông của Thiếu Lâm tự đã có bản lĩnh như thế, không hổ là môn phái đứng đầu thiên hạ.

Mà đúng lúc này, Huyền Từ lại cau mày quét mắt nhìn tới một góc hẻo lánh trong đại điện, sau đó ánh mắt đột nhiên siết lại.

Vương Viễn thuận theo tầm mắt Huyền Từ nhìn sang, chỉ thấy chỗ đó có một tấm gương đồng to lớn, bên trên viết một bài kệ:

“Nhất thiết hữu vi pháp,

Như mộng, huyễn, bào, ảnh,

Như lộ diệc như điện,

Ưng tác như thị quán.”(*)

(*)Bài kệ trong Kinh Kim Cang

Bài kệ này Vương Viễn thấy khá quen, như thể đã được nghe ở đâu rồi thì phải.

Song lúc này tấm gương bị nhấc lên một nửa, lộ ra một hốc tối trống huơ trống hoác.

"Không xong rồi! Kinh thư bị trộm!"

Huyền Tịch và Huyền Nan cũng chú ý tới tấm gương đồng ở góc tường, lập tức hoảng sợ nói: "Chắc chắn là do Kiều Phong làm!"

"Má nó! Nói vậy mà được hả?" Vương Viễn nghe vậy, thực sự chỉ muốn dùng tay đánh tơi bời hai lão hòa thượng trọc đầu này, chẳng có chứng cứ mà đã đổ cho Kiều Phong làm, đây có phải là cao tăng đời chữ Huyền của Thiếu Lâm tự không đấy? Phong độ của Thiếu Lâm tự cũng bị hai con lừa ngốc này kéo tụt xuống rồi.

"Không thể đoán bừa được!"

May mà Huyền Từ vẫn là một người hiểu chuyện, khoát tay bảo: "Phải nghe hư thực ra sao đã mới có thể kết luận."

Nói đến đây, Huyền Từ nhìn năm tăng nhân mới tỉnh dậy với vẻ mặt hiền từ, lên tiếng hỏi một người trong số đó: "Hư Trạm, có phải kinh thư bị Kiều Phong trộm mất rồi không? Sao y lại biết được bí mật của gương đồng?"

"Không phải Kiều Phong, là Hư..." Hư Trạm vừa định nói gì đó, đột nhiên sắc mặt trở nên dữ tợn, chỉ vào Hư Thanh bên cạnh Huyền Từ rồi gắt lên: "Là nó, là Hư Thanh lấy mất kinh thư! Tại sao ngươi lại đi ám toán đồng môn?"

"Không phải... Không phải ta…"

Hư Thanh bị Hư Trạm chỉ điểm cũng cuống lên, vội vàng giải thích: "Ta vẫn luôn đi theo bên cạnh phương trượng, sao có thể đến trộm kinh thư được?"

"Đánh rắm ấy!"

Huỳnh Hoặc Thủ Tâm đứng cạnh nói: "Ngươi lừa ai đấy? Chúng ta rõ ràng nhìn thấy tận mắt ngươi vừa mới chạy ra khỏi Bồ Đề Viện."

"Đúng vậy!" Đám người Ba Nghìn Thế Giới cũng ở cạnh làm chứng: "Ta và các sư huynh đệ canh giữ ngoài cửa, thấy rất rõ ràng, người vừa đi ra ngoài chính là Hư Thanh."

"Các ngươi chắc chắn chứ?" Huyền Từ bình tĩnh hỏi: "Nhưng Hư Thanh vẫn đi theo bên cạnh ta, một bước cũng không rời…"

"Chuyện này…"

Tất cả mọi người nghe thấy lời Huyền Từ nói thì đồng loạt ngẩn ra. Chuyện này kỳ quái quá! Chẳng lẽ là có hai Hư Thanh hả?

Song lúc này Vương Viễn như thể đã hiểu ra mọi chuyện, mỉm cười hỏi chúng tăng nhân: "Hư Thanh đã điểm huyệt ngã các ngươi dùng công phu gì?"

"Này..." Năm người giật mình: "Hình như không phải công phu bản môn ta!"

"Ha ha!" Vương Viễn xoay người nói với Huyền Từ: "Chắc là thuật dịch dung!"

"Thuật dịch dung?" Huyền Nan và Huyền Tịch lại bộp chộp nói tiếp: "Nhất định là Kiều Phong không sai vào đâu được!"

Bạn cần đăng nhập để bình luận