Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 904: Hồ Tiểu Kính

“Hóa ra là ngươi à.”

Nhìn thấy dữ liệu về Cổ Đốc Thành, Vương Viễn lập tức nhớ ra người này, tên to con này chính là một trong tứ đại hộ vệ dưới trướng của lão sắc lang Đoàn Chính Thuần, ngày trước khi hắn đánh cược với Nhạc lão tam, và Vạn Kiếp cốc ở hoàng cung Đại Lý, cứu được Đoàn Dự, thì người này cũng có mặt ở đó, chỉ có điều khi ấy nhiều người, Vương Viễn chỉ có duyên gặp mặt người này một lần, nên cũng không có ấn tượng quá lớn.

“Ngưu đại sư, mau đi cứu chủ công của ta với!”

Thấy Vương Viễn nhận ra mình, Cổ Đốc Thành vội vàng nói.

[Hệ thống nhắc nhở: Bạn đã kích hoạt nhiệm vụ cốt truyện “Đại Ca Cầm Đầu”, có nhận hay không?]

“Đại Ca Cầm Đầu?”

Nhìn thấy nhắc nhở của hệ thống, Vương Viễn có hơi mơ hồ.

Bốn chữ đại ca cầm đầu này, hắn ngược lại cũng không hề thấy xa lạ một chút nào, lúc ấy, kẻ thù mà Tiêu Phong vẫn luôn khổ sở truy tìm, cũng chính là ân sư truyền nghệ cho Vương Viễn, lẽ nào đại ác nhân trong miệng của Cổ Đốc Thành lại chính là lão hòa thượng Huyền Từ?

“Ờm…”

Vương Viễn trầm ngâm một chút, trong lòng có hơi hoang mang.

Tuy rằng ngày thường lão hòa thượng Huyền Từ chưa từng làm chuyện xấu gì, nhưng lão hồ ly này là người vô cùng thần bí, bình thường đều kêu hắn làm mấy công việc bẩn thỉu, từ góc độ riêng tư, lão rốt cuộc là người thế nào, thì Vương Viễn thật sự khó mà nói được.

Tri nhân tri diện bất tri tâm mà!

Nếu Huyền Từ là một đại ác nhân, cũng có một chút khả năng như vậy thật!

Nhưng Vương Viễn là một người rất thực tế, Huyền Từ đối xử với hắn không chê vào đâu được, cho dù lão thật là đại ác nhân, nhưng chỉ cần Huyền Từ đối tốt với mình thì hắn sẽ không đối nghịch với lão.

Chuyện thay trời hành đạo, đại nghĩa diệt thân gì đó, đó đều là chuyện mà thánh nhân làm, Vương Viễn tự xưng là người bình thường, đạo đức của hắn vẫn chưa cao thượng đến mức đó.

“Chủ công nhà ngươi không phải là Trấn Nam vương Đại Lý, Đoàn Chính Thuần hay sao?” Vương Viễn nghĩ ngợi một chút, rồi hỏi Cổ Đốc Thành.

Theo như hắn được biết, tuy rằng lão quỷ háo sắc Đoàn Chính Thuần này không phải là thứ tốt đẹp gì, nhưng suy cho cùng cũng là em trai của chưởng môn Đại Lý Đoàn thị, cũng là chính phái, Thiếu Lâm tự và Đại Lý Đoàn thị vẫn luôn qua lại thân thiết, Huyền Từ không có lý do để tự mình ra tay đuổi giết Đoàn Chính Thuần.

“Không sai! Đoàn vương gia chính là chủ công nhà ta!” Cổ Đốc Thành đáp.

“Đoàn hoàng gia quyền cao chức trọng, người nào lại dám gây bất lợi cho hắn ta vậy?” Vương Viễn lại hỏi.

“Tứ… tứ đại ác nhân!” Cổ Đốc Thành vội vàng nói: “Bon họ đã sắp xông đến nơi rồi, Ngưu đại sư, ngươi mau đi cứu chủ công nhà ta với.”

“Hóa ra là tứ đại ác nhân à!”

Nghe được lời này, Vương Viễn thở phào một hơi nhẹ nhõm, nhưng rất nhanh lại nhíu mày lại.

Hắn đã từng tiếp xúc với tứ đại ác nhân.

Bốn lão già này, người nào cũng thân mang tuyệt kỹ, khi ấy cấp bậc của Vương Viễn vẫn chưa cao, dưới trạng thái nhiệm vụ, những người này đều có thực lực của cấp bậc bốn mươi đến chín mươi, nhưng dưới trạng thái thật sự, Vân Trung Hạc yếu nhất trong số đó cũng không kém trưởng lão Cái Bang bao nhiêu, ít nhất cũng phải có trình độ cấp tám mươi.

Nếu tất cả đều có thực lực như Vân Trung Hạc này, thì Vương Viễn cũng không cần thiết phải lo lắng gì cả, tứ đại hộ pháp dưới tay Đoàn Chính Thuần, người nào cũng có thực lực mạnh mẽ, ngược lại cũng có thể đối phó được mấy người Vân Trung Hạc, nhưng người khiến Vương Viễn thấy đau đầu nhất chính là Đoàn Duyên Khánh đó.

Đừng thấy tên què quái dị xấu xí chết tiệt này là một người tàn tật, nhưng tu vi cao, quả thực là khó có thể tưởng tượng nổi, sợ là so với lão hòa thượng Huyền Từ chỉ có hơn mà không có kém.

Loại cao thủ cấp bậc chưởng môn trở lên này, cho dù là ở trạng thái nhiệm vụ cũng không phải là người mà Vương Viễn có thể tùy tiện ứng đối được.

“Thực lực của chủ công nhà ngươi thế nào?” Vương Viễn híp mắt hỏi Cổ Đốc Thành.

Cổ Đốc Thành là BOSS cấp chín mươi, Đoàn Chính Thuần có yếu đến mấy, chỉ sợ cũng sẽ không yếu đến mức đó chứ.

“Chủ công là cao thủ thứ hai ở Đại Lý, Nhất Dương Chỉ thần công của hắn chỉ đứng sau hoàng thượng thôi!” Cổ Đốc Thành đáp.

“Vậy trong lòng ta tự rõ rồi!” Vương Viễn nghe vậy thì nở nụ cười.

Thực lực của hoàng đế Bảo Định tương đương với Đoàn Diên Khánh, Đoàn Chính Thuần lại chỉ đứng sau hoàng đế Bảo Định, vậy võ công của y cũng chẳng kém hơn bao nhiêu, lại thêm mình nữa, chưa chắc đã không phải là đối thủ của Đoàn Diên Khánh.

“Hiện giờ Đoàn vương gia đang ở nơi nào?” Vương Viễn hỏi.

“Hồ Tiểu Kính!” Cổ Đốc Thành đáp.

“Vậy ta sẽ đi cùng ngươi một chuyến!” Vương Viễn thuận tay nhận nhiệm vụ.

[Hệ thống nhắc nhở: Bạn đã nhận nhiệm vụ cốt truyện.]

[Đại Ca Cầm Đầu]

Cấp bậc nhiệm vụ: Kinh Thế Hãi Tục.

Nội dung nhiệm vụ: Bảo vệ cả nhà Đoàn Chính Thuần chu toàn.

Phần thưởng nhiệm vụ: Chưa rõ.

Bối cảnh nhiệm vụ: Mạng của Đoàn Chính Thuần nguy trong sớm tối, thân là đệ tử chính đạo, có nghĩa vụ bảo vệ người thân của y an toàn.



Hồ Tiểu Kính cách thành Đồng Bách mấy chục dặm đường, cũng may là trạm dịch giang hồ thông suốt khắp bốn phương, đi xe ngựa chỉ trong nháy mắt đã tới.

Sau khi ra khỏi trạm dịch, Vương Viễn đi tới gần một cái hồ nước trong, chỉ thấy nước hồ xanh biếc như ngọc, sóng phẳng như gương, rõ ràng chính là hồ Tiểu Kính trong lời đồn.

“Câu cá có gì hay ho chứ? Bực mình chết đi được, ngươi muốn ăn cá, thì dùng cần câu này để đâm cá, không phải sẽ tốt hơn chút hay sao?”

Ngay khi Vương Viễn đang nhìn xung quanh để tìm nơi ở của Đoàn Chính Thuần, đột nhiên giọng nói của một cô gái vang lên bên tai hắn, giọng nói có hơi líu lưỡi, đọc chữ không chuẩn, giống như người ngoại quốc mới học tiếng trung thổ vậy.

Hắn nhìn qua theo tiếng, chỉ thấy cách đó không xa có một cô gái mặc áo tím đứng đó, cô gái này đó chỉ mới mười lăm mười sáu tuổi, một đôi mắt to đen láy, gương mặt tinh tế láu lỉnh, lúc này đang đấu võ mồm với một người đánh cá ở bên cạnh.

Vừa mới dứt lời, cô gái đó nhận lấy cần câu từ trong tay người đánh cá, thuận tay đâm vào trong nước một cái, mũi nhọn của cần câu đâm vào bụng một của một con cá đù bạc, khi nhấc lên, con cá hãy còn giãy giụa loạn xạ, máu tươi từ miệng vết thương rơi từng giọt một xuống làn nước xanh biếc, đỏ và xanh tôn nhau lên, tươi đẹp và dễ nhìn, nhưng trong cái đẹp này cũng thực sự lộ rõ vẻ tàn nhẫn.

Bạn cần đăng nhập để bình luận