Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 291: Rơi ra đồ tốt

Cái gọi là miểu sát có nghĩa là giết chết trong vòng một giây, tỷ lệ 30% giết chết trong một giây có thể nói là tương đối cao, lại phối hợp với công pháp độc môn của Huyết Trích Tử, xác suất chếm giết hoàn toàn có thể tăng lên hơn 40%. Đây chính là khái niệm gì?

Một công một có thể tạo thành một lần giết chết trong một giây!

Tuy mục tiêu của Huyết Trích Tử này lớn, tính ẩn nấp không mạnh, nhưng thân là vũ khí phối hợp với chiến thuật, Huyết Trích Tử này hoàn toàn có thể nói là cấp bậc vũ khí hạt nhân. Dù so cùng với cấp bậc của người chơi càng cao, cảnh giới công pháp võ học và phẩm chất trang bị cũng sẽ nước lên thì thuyền lên.

Chớ nói đến những loại vũ khí có lực công kích không cao như ám khí, cho dù là đại hòa thượng hết sức mạnh mẽ như Vương Viễn, gặp phải loại môn phái phòng thủ và đón đỡ như Mộ Dung thế gia cũng không thể một kích giết chết luôn được.

Huyết Trích Tử có thuộc tính chém giết khủng khiếp như vậy, càng đến giai đoạn sau của trò chơi, hiệu quả sẽ càng trở nên rõ rệt.

Không ngờ tên Mặc Bạch này còn có chút bản lĩnh thật, vậy mà lại có được một ám khí lợi hại đến vậy. Điều đáng tiếc là Vương Viễn chưa từng học qua công pháp sử dụng Huyết Trích Tử, thứ này ở trong tay Vương Viễn, thuộc tính đều là màu xám.

“Huyết Trích Tử của ta!!”

Thấy Vương Viễn vậy mà lại cầm vũ khí của mình trong tay, mặt Mặc Bạch tái đi.

Huyết Trích Tử chính là vũ khí, chỉ cần đang bay là có sát thương, vậy mà Vương Viễn lại bắt Huyết Trích Tử bằng tay không, hành động như vậy quả thực nghe mà rợn người.

Dưới cơn kinh hãi, Mặc Bạch vội vàng sử dụng nội lực, ý định triệu hoán Huyết Trích Tử về.

Nhưng Huyết Trích Tử bị Vương Viễn nắm chặt, cho dù y có vận nội lực thế nào thì Huyết Trích Tử vẫn không thể thoát khỏi ma trảo của Vương Viễn.

“Ha ha!”

Biết Huyết Trích Tử trong tay vẫn còn liên hệ với Mặc Bạch, Vương Viễn cười ha ha, trực tiếp nhét Huyết Trích Tử vào trong ngực mình.

Trong túi của người chơi có một không gian khác, Huyết Trích Tử bị Vương Viễn nhét vào trong ngực, tương đương với việc đặt Huyết Trích Tử vào một nơi khác, không gian bị ngăn cách, Mặc Bạch hiển nhiên đã mất đi quyền khống chế Huyết Trích Tử.

Cùng lúc Vương Viễn thu lại Huyết Trích Tử, Mặc Bạch lập tức cảm nhận được Huyết Trích Tử mà mình đang khống chế như diều đứt dây, hoàn toàn mất đi lực khống chế.

“Phụt!”

Một ngụm máu tươi phun ra từ trong miệng Mặc Bạch.

“???”

Lúc này, đám người Giới Yên cũng chú ý đến tình hình bên này, vội vàng lên tiếng hỏi.

“Bị hắn cướp mất Huyết Trích Tử rồi!” Mặc Bạch chỉ vào Vương Viễn nói: “Mau cướp nó lại!”

“Huyết Trích Tử?”

Mấy người Giới Yên nghe vậy đều ngạc nhiên.

Lúc này mới buông mục tiêu trong tay, năm người vung vũ khí xông về phía Vương Viễn.

Giới Yên gần Vương Viễn nhất, một chiêu [Nhất Vĩ Độ Giang] vọt đến trước mặt Vương Viễn, giơ côn đập xuống.

Vương Viễn không nhanh không chậm, duỗi tay trái ra, sử dụng một chiêu [Hồ Giảo Man Triền].

“Keng!”

Giới Yên chỉ cảm thấy dưới tay chìm xuống, thiết côn không thể nào di chuyển được.

Cùng lúc đó, Phong Hoa và mấy người Cái Phiến cũng đã xông tới cách Vương Viễn không xa.

“Đi!”

Vương Viễn chợt quát một tiếng, một tay nắm trường côn của Giới Yên, xoay eo, trên tay dùng lực vung mạnh một cái, Giới Yên trong tay trực tiếp bị ném ngang đi.

“Bốp bốp bốp bốp!”

Một chuỗi âm thanh liên tiếp vang lên, Giới Yên bị ném đi đâm vào mấy người đang xông lên đến hơi loáng lên, lùi về sau một bước.

[Kim Cương Lạc Địa]!!

Không đợi mấy người ổn định thân hình, Vương Viễn đã theo sát sau đó, nhảy lên thật cao rồi rơi mạnh xuống.

“Rầm!”

Một tiếng vang lớn, Vương Viễn từ trên trời rơi xuống, đập ra một cái hố sâu trên mặt đất, vết nứt lan ra bốn phía, năm người hơi lóe lên, trên đầu đều hiện ra một vòng nhang muỗi, rõ ràng đã bị làm choáng.

[Dương Quan Tam Điệp]!!

[Đoạn Tử Tuyệt Tôn]!!

[Vô Sắc Vô Tướng]!!

[Thanh Tự Cửu Đả]!!

“Nhị Xuân, đánh hắn!”

[Ngã Phật Từ Bi]!!

Mấy người Một Đám Ô Hợp ở bên cạnh thấy thế đều nhảy lên cùng, cùng Vương Viễn tiễn cả năm người đang choáng về Tây Thiên cực lạc bằng một trận quyền cước côn bổng.

“!!!”

Đồng đội bị giết sạch trong một hiệp, Mặc Bạch ở nơi cửa ra của mộ viên lập tức ngu người.

Mặc Bạch vốn tưởng rằng sở dĩ Một Đám Ô Hợp kiêu ngạo như vậy, chủ yếu là vì có một thích khách có thân thủ không yếu và một cơ quan sư có mang theo cơ quan con rối mà thôi.

Nhưng ai ngờ được ngoài hai người đó ra, còn có một sự tồn tại khủng khiếp hơn trong Một Đám Ô Hợp.

Cô gái đó cũng không biết đã luyện được công pháp tà môn gì, đâm một ngón tay tới, chọc vào cổ họng người ta, không thể nào mà tránh được.

Hòa thượng thì mẹ nó còn khủng khiếp hơn, không chỉ công cao phòng thủ cao mà lực khống chế cũng cao nốt. Còn có thể trực tiếp cướp vũ khí của người ta, đây mẹ nó quả thực là lần đầu tiên nghe thấy.

Công pháp của Mặc Bạch chủ yếu dựa vào vũ khí và sự phối hợp đồng đội.

Hiện giờ đồng đội đã bị diệt sạch, vũ khí còn bị Vương Viễn cướp mất tiêu, sức chiến đấu của Mặc Bạch đã mất hơn phân nửa, hiển nhiên không dám liều mạng với đám người Vương Viễn.

Thân là người chơi chuyên nghiệp, tốt nhất nên biết cân nhắc lợi hại, thấy đã hết hy vọng, Mặc Bạch không nói hai lời mà xoay người định chuồn mất.

Nhưng Mặc Bạch xoay người chạy chưa được vài bước, thì một bóng người màu đỏ quen thuộc bay xuống trước người y.

“Phập!”

Bôi Mạc Đình cũng không phí lời với Mặc Bạch, trường kiếm trong tay vừa đâm tới, đã đâm thẳng vào cổ họng y.

Mặc Bạch vội vàng rút một thanh đao ra chắn trước người.

“Ha ha!”

Bôi Mạc Đình mỉm cười, Mặc Bạch chỉ cảm thấy bóng đỏ trước mắt nhoáng lên một cái, Bôi Mạc Đình đã xuất hiện phía sau y, rút kiếm hoa rồi thu vào trong vỏ một cách tự nhiên.

“Phụt!”

Một đám huyết vụ phun ra từ cổ Mặc Bạch, thanh máu trên đầu y trống rỗng, nằm thẳng tắp trên đất.

“Rầm!”

Cùng với Mặc Bạch ngã xuống đất, một đống hạt châu màu vàng rơi ra từ trên người y ra, vãi đầy đất.

“Ế?”

Nhìn thấy hạt châu trên đất, trước mắt Bôi Mạc Đình không khỏi sáng ngời, lập tức hô về phía mấy người Vương Viễn: “Mau qua đây! Rơi ra đồ tốt rồi này!”

Thành Trường An! Điểm sống lại!

Đám người Giới Yên đứng bên trong điểm sống lại liếc mắt nhìn nhau, gương mặt tràn đầy vẻ không thể tin được.

Bạn cần đăng nhập để bình luận