Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 1325: Thần Tiễn Bát Hùng

Vương Viễn nhìn lại theo hướng mũi tên bay tới, chỉ nhìn thấy đối diện với tháp Vạn An có một đội lính Mông Cổ đang đứng. Trong đó có tám người đàn ông cường tráng và cao lớn, ăn mặc có hơi kém hơn so với mọi người.

Tám người đàn ông cường tráng này đều giắt bội đao bên hông, lưng đeo cung tên, còn mang theo năm, sáu con chim ưng, cánh đen móng sắc, bộ dáng cực kỳ khỏe khoắn.

Một mũi tên vừa rồi đó là do một người trong số đó bắn ra.

Tám người đàn ông cường tráng đứng phía sau một người, người đó là một cô gái cực kỳ xinh đẹp, hóa trang thành đàn ông, trong tay cầm một chiếc quạt, nhưng vẫn không thể che lấp được khí chất quyến rũ trên người.

“…”

Nhìn thấy cô gái ở trước mắt này, Vương Viễn hơi sững sờ.

NPC trong trò chơi đều được tạo hình dựa theo mỹ nữ, có thể nói là mỹ nữ nhiều như mây, nhìn nhiều khó tránh khỏi có hơi mệt mỏi về mặt thẩm mỹ, cũng chỉ có loại báu vật lẳng lơ như Mã phu nhân đó, mới có thể khiến Vương Viễn có chút cảm giác khác thường, nhưng gương mặt xinh đẹp của cô gái trước mặt này mang theo vẻ anh khí, quyến rũ nhưng không lẳng lơ, thực sự khiến trước mắt Vương Viễn sáng ngời.

“Trương Vô Kỵ, ngươi lại đi đến đâu cũng dụ dỗ phụ nữ!” Cô gái đó liếc mắt nhìn Vương Viễn, rồi trừng mắt nhìn Trương Vô Kỵ với vẻ vô cùng bất mãn và nói.

Trương Vô Kỵ vội vàng giải thích: “Ta và cô nương này chỉ tình cờ gặp nhau, không phải như ngươi nghĩ.”

“Người này là ai? Vợ ngươi à?” Vương Viễn hỏi Trương Vô Kỵ trong sự tò mò.

Nghe giọng điệu của cô gái này, cực giống với vợ cả bắt được trà xanh, Trương Vô Kỵ còn vội vàng giải thích, lại càng giống như ông chồng bị bắt gian tại giường hơn.

“Triệu Mẫn! Cô ta chính là quận chúa Mẫn Mẫn Thiếp Mộc Nhi ở Nhữ Dương Vương phủ!” Trương Vô Kỵ nhỏ giọng đáp: “Tám người đàn ông cường tráng đó là Thần Tiễn Bát Hùng, thuộc hạ thân cận dưới tay cô ta, khá lợi hại!”

“Mẫn Mẫn Thiếp Mộc Nhi? Sao cô ta lại ở đây?”

Vương Viễn nghe thấy cái tên Mẫn Mẫn Thiếp Mộc Nhi này, đột nhiên ngẩn người.

Mưu lược của mình rõ ràng không chê vào đâu được, mà quận chúa Mẫn Mẫn này lại xuất hiện ở nơi này, lẽ nào đã nhìn thấu kế hoạch của mình rồi sao?

“Hừ!”

Ngay khi Vương Viễn đang nghi ngờ, thì Triệu Mẫn hừ lạnh một tiếng: “Hôm nay thành Yến Kinh xảy ra chuyện lớn như vậy, ta biết ngay có người cố ý có ý đồ nhằm vào sáu đại phái, quả nhiên, hóa ra là Trương Vô Kỵ ngươi đang giở trò quỷ, nói đi, có phải ngươi muốn cứu tình cũ của ngươi không?”

“Trong Vạn An tự còn có tình cũ của ngươi nữa á?” Vương Viễn liếc mắt nhìn Trương Vô Kỵ với vẻ kinh ngạc.

Người này cứ mở miệng là lại hiên ngang lẫm liệt, nhưng hóa ra là có mưu đồ cả.

Trương Vô Kỵ vội vàng đáp: “Chu cô nương và ta có ân đút cơm, cũng không thể không báo được!”

“Còn đút cơm nữa…” Vương Viễn sa sầm mặt mũi, cảm thấy mình bị tổn thương.

“Mấy ngày không gặp, mà ngươi tiến bộ quá nhỉ!” Triệu Mẫn lại nói tiếp: “Vậy mà lại nghĩ ra kế giương đông kích tây, ám độ trần thương, suýt chút nữa ta cũng bị lừa rồi.”

“Có chút thú vị đấy!” Nghe được lời này của Triệu Mẫn, Vương Viễn nhìn cô ta, trong mắt tràn đầy vẻ tán thưởng.

Con nhãi này thật đúng là rất lanh trí, Vương Viễn đã từng gặp nhiều cô nương như vậy, nhưng cũng chỉ có Hoàng Dung mới có thể so được với cô ta.

Trương Vô Kỵ thì lại chỉ vào Vương Viễn, nói với vẻ khiêm nhường: “Nào có, đều là ý tưởng mà cô nương này đưa ra cả!”

“Thật sao?”

Triệu Mẫn nghe vậy, quan sát Vương Viễn từ trên xuống dưới, cũng lộ ra vẻ mặt bất ngờ, sau đó vừa cười vừa bảo: “Vì cứu cao thủ của sáu đại phái, mà ngươi gây ra đại loạn thiên hạ ở thành Yến Kinh, bây giờ ngươi còn bản lĩnh gì thì lôi nốt ra cho ta xem xem!”

“Ha ha!”

Vương Viễn cười ha ha, nói một cách bỉ ổi: “Bản lĩnh thì không có, nhưng có xem tuệ căn không? Chúng ta đi vào tháp nói chuyện, ta còn có hai viên xá lợi nữa đó.”

“?”

Vương Viễn vừa nói ra lời này, Triệu Mẫn trước tiên có hơi sững sờ, sau đó lập tức nổi giận nói: “Hóa ra là một tên hàng nhái nam giả trang nữ, lại còn dám dùng ô ngôn uế ngữ trêu đùa bản quận chúa, giết hắn cho ta!”

Trong lúc nói chuyện, Triệu Mẫn chỉ vào Vương Viễn, Thần Tiễn Bát Hùng ở sau lưng nhắm vào Vương Viễn rồi giương cung cài tên.

“Nam giả nữ?” Trương Vô Kỵ nhìn Vương Viễn trước lồi sau vểnh với vẻ khó hiểu, trên mặt tràn đầy vẻ mờ mịt.

“Ngươi không hổ là một cô gái thông minh!”

Vương Viễn mỉm cười, giải trừ thuật hóa trang của mình, trực tiếp từ một cô gái biến thành một đại hòa thượng béo với dáng người cường tráng.

“Đệt mợ, là Ngưu ca!”

Trương Vô Kỵ nhìn thấy cô gái xinh đẹp trước mặt đột nhiênn biến thành một tên quái vật như vậy, sợ đến mức tóc tai dựng ngược.

“A di đà phật!”

Vương Viễn chắp hai tay lại, niệm dài một tiếng Phật hiệu, bộ dáng trang nghiêm như tượng Phật.

“Vù! Vù!”

Lúc này, hai mũi tên của Thần Tiễn Bát Hùng bắn về phía Vương Viễn. Vương Viễn không hề hoang mang, tai tay trái phải tách ra bắt, tóm được hai mũi tên trong tay. Lực xung kích to lớn trên mũi tên khiến cơ thể hắn hơi lảo đảo.

“Vù! Vù!”

Vương Viễn ở bên này vừa ra tay bắt được hai mũi tên, thì lại nghe thấy tiếng xé gió vang lên, không đợi hắn thu tay lại phòng thù, phía trước lại một lần nữa có hai mũi tên bay tới, nhắm thẳng vào ngực và dưới dáng hắn, Vương Viễn cả kinh, vội vàng quay người, thuận tiện tránh được vị trí yếu hại ở ngực, dùng một cước đá bay mũi tên bắn vào dưới háng mình.

Đòn tấn công của Thần Tiễn Bát Hùng giản dị không màu mè, không giống Bạo Vũ Lê Hoa Tiễn của Đường Môn, không hề có một chút màu sắc sặc sỡ nào, nhưng lại có uy lực khiếp người. Lúc này, dưới sự phối hợp của tám người, mũi tên nối liền không dứt, một mũi tên nối tiếp một mũi tên, không hề có một chút kẽ hở nào.

“Vù vù!”

Còn chưa đợi Vương Viễn đứng vững người, lại có hai mũi tên nữa bay tới.

Hắn muốn tránh cũng đã không còn kịp nữa, lập tức sử dụng Di Hình Hoán Ảnh, lóe lên một cái đã lướt qua đòn tấn công của mũi tên, cùng lúc lúc đó lại có hai mũi tên nữa bay đến trước mặt hắn.

Vương Viễn bất đắc dĩ, chỉ có hể mở [Kim Cương Bái Tháp] ra.

Bạn cần đăng nhập để bình luận