Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 1335: Chuẩn bị bế quan tiếp

“Chờ mòn mỏi cuối cùng cũng đến ngày này, giấc mơ xa đã thành hiện thực…” Thậm chí Phi Vân Đạp Tuyết còn hát lên, đây là lần đầu tiên Một Đám Ô Hợp thấy hắn ta vui đến mất hình tượng như vậy.

“Tuyệt học gì? Chia sẻ cho anh em xem nào!” Mario tò mò hỏi.

“Quên đi!” Phi Vân Đạp Tuyết xua tay rồi quay sang nói với Đinh Lão Tiên: “Lão Tiên, chuẩn bị cho ta mấy lô thuốc, chốc nữa ta đi thăng cấp.”

“Mấy lô? Nhu cầu hiện tại của ngươi lớn vậy hả?” Đinh Lão Tiên ngạc nhiên hỏi: “Trước kia chỉ đến tổ là cùng, sao giờ lên tận lô?”

“Ngươi không hiểu đâu!” Phi Vân Đạp Tuyết nói: “Muốn luyện võ công tuyệt thế nhất định phải chịu được nỗi đau mà người thường khó lòng chịu nổi.” Hắn ta lại hát tiếp.

“Đậu mờ!” Bôi Mạc Đình nghe vậy sầm mặt lại gửi một biểu tượng dựng ngón giữa lên kênh đội.

Tất cả mọi người: “…”

“Ta không nói ngươi!” Phi Vân Đạp Tuyết vội vàng giải thích.

Trời đất chứng giám, Phi Vân Đạp Tuyết tuyệt đối không có ý xúc phạm đến Bôi Mạc Đình, điều này Vương Viễn có thể làm chứng.

“Tuyệt học Thất Thương Quyền của ngươi không phải là hại người hại mình à?” Vương Viễn nhịn không được nhắn tin trò chuyện riêng với Phi Vân Đạp Tuyết. Nói thật hắn không muốn làm Phi Vân Đạp Tuyết mất hứng nhưng lại rất tò mò.

“Không!”

Phi Vân Đạp Tuyết nói: “Thất Thương Quyền không làm hại mình không liên quan gì đến phẩm chất công pháp mà liên quan đến tu vi nội công, chỉ khi có thêm tuyệt học nội công trợ lực mới không hại mình…”

“Mẹ!” Nói tới đây, Phi Vân Đạp Tuyết lại chuyển đề tài: “Lượng sát thương của tuyệt học Thất Thương Quyền này cao hơn loại bình thường nhiều, bản thân mất máu cũng nhiều hơn. Phái Không Động có phải úng não không vậy?”

“À… Thì ra là vậy!” Vương Viễn vỡ lẽ, cười trêu chọc: “Vậy ngươi cho ta môn công pháp này đi, ta có mấy môn tuyệt học nội công này.”

“Cút đi!” Phi Vân Đạp Tuyết nước mắt nước mũi tùm lum: “Đâu dễ gì ta mới kiếm được một quyển tuyệt học?”

“Cho ta tuyệt học là làm phúc cho ngươi đó…” Vương Viễn lại bắt đầu lừa người: “Ngươi thử nhìn lại ngươi đi, lúc trước không có tuyệt học cũng đầu cần tiêu nhiều tiền để mua thuốc đến vậy. Giờ có Thất Thương Quyền rồi, ngươi đánh một quyển là phải ăn một viên thuốc, thuốc thì rõ đắt ra. Người ta đánh nhau cắn thuốc hồi nội lực, còn ngươi đến cả thuốc hồi máu cũng phải cắn nốt! Ta nói vậy vì tốt cho ngươi cả.”

“Ta đập tiền được! Ngươi có ý kiến gì không?”Đối mặt với chiêu trò lừa đảo của Vương Viễn, Phi Vân Đạp Tuyết bình tĩnh đáp lại một câu.

“Ặc…”

Vương Viễn cạn lời không thể phản bác lại.

Công nhận nếu phải tìm một người biết… tiêu tiền nhất trong trò chơi thì Phi Vân Đạp Tuyết chính là ứng cử viên sáng giá nhất. Người ta toàn tiện tay tặng thần khí, tiêu chút tiền mua thuốc chỉ là chuyện nhỏ mà thôi.

“Hơn nữa!” Phi Vân Đạp Tuyết nói: “Ta có dự cảm phái Thiên Sơn bọn ta sắp mở tuyệt học rồi. Chờ ta học được tuyệt học bản môn là không cần tiêu tiền mua thuốc nữa.”

“Vậy thì được!” Vương Viễn gật đầu.

Như vậy xem ra Phi Vân Đạp Tuyết cũng không quá chấp nhất với tuyệt học.

“Kế tiếp tính thế nào?” Vương Viễn lại hỏi hắn.

“Đến Nga Mi mua thuốc, sau đó dịch chuyển về núi Thiên Sơn bế quan.” Phi Vân Đạp Tuyết đáp: “Một lô thuốc chắc đủ để ta luyện thành Thất Thương Quyền.”

“Trâu bò đấy!”

Vương Viễn thực tâm giơ ngón cái thán phục.

Cắn thuốc để luyện Thất Thương Quyền không hiếm thấy, nhưng thành công thẳng một mạch đúng là chỉ có Phi Vân thiếu gia mới chơi nổi.

Sau khi rời khỏi Thiếu Lâm tự, Phi Vân Đạp Tuyết đi thẳng đến Nga Mi. Vương Viễn chán muốn chết, lượn lờ Thiếu Lâm tự một hồi rồi cũng về Tuyệt Tình Cốc.

Thời điểm mới xuất quan, Vương Viễn còn nghĩ đời này hắn sẽ không bế quan nữa. Nhưng chuyến đi đến đảo Băng Hỏa đụng độ bọn Thương Khung Thần Cái phi thăng lên cấp Tiên Thiên khiến hắn cảm thấy rất khó chịu.

Xem ra chẳng mấy chốc nữa, nhóm người chơi thường trong trò chơi cũng lần lượt độ kiếp phi thăng, nếu hắn không cố gắng tu luyện, nhanh chóng luyện thành tất cả công pháp thì e rằng sẽ bị hàng ngũ cao thủ bỏ xa cả một tầng cảnh giới.

Nói thật thì, luyện chiêu thức dễ dàng hơn tu luyện nội công nhiều, cứ đứng bản đồ dã ngoại đánh quái là có thể đạt được độ thành thạo rất cao, may mắn đụng phải BOSS hay kỳ ngộ gì đó thôi cũng đủ khiến người ta hớn hở mong ngóng mấy ngày.

Nhưng tu luyện nội công chẳng khác nào dày vò bản thân.

Điểm quan trọng nhất của công việc này là sự yên tĩnh, phải chọn một nơi bí mật thuận lợi tu luyện, không bị người ngoài quấy rầy, sau đó nhập định, không ngừng lặp đi lặp lại một động tác, chẳng có bất kỳ điều gì bất ngờ khiến người ta phải reo lên vì vui sướng cả. Tất cả động tác đều bình thường, nhai đi nhai lại một kiểu khô khan và nhàm chán, vậy nên mới bị gọi là hoạt động khó chịu nhất, còn chán hơn cả ngồi trước máy tính gõ chữ mấy tiếng đồng hồ.

Nhưng hết cách rồi, cho dù ngồi im như thóc luyện tập cũng phải luyện.

Vương Viễn không giống với những người khác, người ta chỉ có một quyển tuyệt học nội công đã vô cùng trâu bò rồi, những nội công còn lại hầu hết là cấp cao, cấp trung góp vào cho đủ số. Còn Vương Viễn có tận hai quyển Cái Thế Thần Công, hai môn tuyệt học và một môn cấp cao chưa luyện thành.

Bắc Minh Thần Công còn dễ, nội lực người chơi càng cao luyện càng nhanh, chẳng bao lâu đã luyện xong, nhưng Thái Huyền Kinh lại vô cùng dị.

Lúc Vương Viễn chỉ có mười điểm ngộ tính, tu luyện Thái Huyền Kinh hết sức thuận lợi, cảnh giới tăng cực mau, nhưng chẳng biết tại sao khi ngộ tính hắn tăng lên ba mươi, tốc độ tu luyện đột nhiên giảm mạnh như đạp thắng xe, chậm chạp vô cùng.

Trước kia vận chuyển chân khí một vòng, độ thuần thục có thể tăng lên hai mươi điểm, nay chỉ tăng có bốn đến năm điểm. Vương Viễn muốn hoài nghi cuộc đời, chẳng lẽ công pháp này chỉ dành cho người ngốc, càng ngốc luyện càng nhanh?

Hơn nữa đây còn là tuyệt học, yêu cầu về độ thuần thục cao hơn nội công cao cấp không biết bao nhiêu lần, không biết đến ngày tháng năm nào mới luyện thành Thái Huyền Kinh.

Vương Viễn liếc nhìn Thái Huyền Kinh trong cột công pháp, đột nhiên cảm thấy tương lai mờ mịt không thôi.

“Ngưu ca có đó không?”

Ngay lúc Vương Viễn định nhắm mắt bắt đầu bế quan, Phi Vân Đạp Tuyết đột nhiên gửi tin đến.

“Lại có chuyện gì thế? Đừng bảo là đến vay tiền ta nhá? Ta cũng không có tiền đâu…” Vương Viễn tiện tay trả lời.

Bạn cần đăng nhập để bình luận