Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 593: Bán Quân Tử Kiếm

Lời Lão Vương vừa dứt lời, Tống Dương giật mình tại chỗ, sau một hồi lâu mới kinh ngạc nói: "Ngài chính là tiền bối Vương Vũ từ cổ chí kim được xưng là người số một? Khó trách, khó trách..."

Nói đến đây, Tống Dương liếc mắt nhìn Vương Viễn, tâm trạng thoải mái.

Thật ra Tống Dương rất không phục trình độ võ công của Vương Viễn. Tuổi tác không chênh lệch lắm, thiên phú bản thân cũng không kém, vì sao lại kém người ta cả một khoảng lớn chứ!

Nhưng bây giờ sau khi biết được cha của Vương Viễn là ai, Tống Dương cũng chấp nhận.

Cha của người ta mấy chục năm trước là người đứng đầu thiên hạ, đánh khắp thiên hạ không có đối thủ, cho đến nay vẫn không ai vượt qua được, được người như vậy dạy, sao có thể kém được...

"Hư danh mà thôi!" Lão Vương khoát khoát tay, nhỏ giọng nói với Vương Viễn: "Cho cha ít tiền, coi như là trà tiền thuê phòng!"

"..." Vương Viễn bất đắc dĩ, lôi ra một xấp tiền bỏ vào trong tay lão Vương.

"Vậy không làm phiền nữa!" Lão Vương cầm được tiền, đứng dậy, tiện tay xách một túi trên ghế sô pha nói: "Có thời gian thì dẫn Tiểu Tống về nhà chơi. Nếu như mẹ ngươi biết ngươi với cô bé ở cùng một chỗ, không chừng còn rất vui đó."

Nói xong liền đi ra ngoài cửa.

"Cha cứ vậy mà đi?"

Vẻ mặt Vương Viễn mờ mịt. Mẹ nó, ông già này xuất hiện không phải chỉ vì đòi tiền mình rồi thuận tiện đánh mình một trận đó chứ!

"Nói thừa!" Lão Vương nhìn Tống Dương một cái nói: "Ta cũng không phải lão già không hiểu chuyện!"

"Đệt!"

Vương Viễn vừa muốn giải thích.

Lão Vương lại nói: "Ban đầu định tới chỗ công ty cấp cho ở. Ta còn muốn tiết kiệm chút tiền tiêu vặt. Con trai lớn rồi, cũng gặm cải trắng rồi. Hài lòng!"

Lão Vương lẩm bẩm tự mình ra khỏi nhà.

Bỏ lại hai người Vương Viễn đang trợn mắt há mồm.

"Cha ngươi à?"

Gặp nhau một cách thật tình cờ, Tống Dương ngẩn ngơ như người trên mây hỏi.

"Ừ!"

Vương Viễn gật đầu.

"Nhìn là lạ..."

"Nghe nói hồi trẻ lão già nhà ngươi từng lăn lộn với một đám người cổ quái." Vương Viễn ngẫm nghĩ một lát rồi nói.

"Ơ, sao bác đi rồi?"

"Không biết…" Vương Viễn khoanh tay, cũng đâu thể nói với cô nàng là cha hắn tưởng hắn đang đi chung với bạn gái nên không muốn làm bóng đèn chứ.

"Không ngờ bác trai đến tuổi này rồi mà vẫn còn đi công tác…"

Tống Dương lại nói.

Mới vừa nãy lão Vương có nói ông đi công tác nên ghé qua đây, hơn nữa còn bảo gì mà nghỉ lại ở chỗ do công ty cấp gì đấy.

Tống Dương cũng là người trong vòng nên hiển nhiên biết người tập võ không thiếu tiền. Những người truyền thừa võ thuật đều dốc sức lực và tình yêu cả đời mình cho nó, đồng thời trong lòng sẽ không để tâm đến những truyện khác, nói chung là sẽ không đi làm công.

Vương Vũ có thể nói là người đứng đầu từ trước đến nay, nhưng ông lại không phải một người tập võ chuyên nghiệp, ông còn làm việc nữa, chuyện này đúng là khiến người ta có hơi khó tin.

"Thực ra ta cũng không rõ ông ấy làm gì…" Vương Viễn nói thật.

Vương lão đầu dùng hầu hết thời gian ở nhà thưởng trà, đi tản bộ, rất hiếm khi ra ngoài làm việc, về phần rốt cuộc lão Vương làm công việc gì Vương Viễn cũng không rõ lắm. Hắn chỉ nghe mẹ nhắc đến loáng thoáng, bố mình ký hợp đồng với một công ty lớn, nhận một chức vụ nhàn hạ nhưng được phát lương cao.

...

Trở lại trò chơi vào ngày hôm sau, chuyện đầu tiên Vương Viễn làm chính mở kênh đoàn đội ra, tiện tay chia sẻ đồ Lệnh Hồ Xung cho lên kênh trò chuyện.

Công pháp Vương Viễn học chủ yếu là quyền cước, binh khí cũng chỉ có “Đại Vi Đà Chử”, mặc dù có thể sử dụng nhưng tác dụng không lớn lắm, chẳng bằng bán đi còn lời hơn.

Nước phù sa không chảy ruộng ngoài, có đồ tốt dĩ nhiên phải bán cho người quen biết trước tiên rồi.

"Má nó! Ngươi kiếm đâu ra đồ tốt như vậy?"

Mọi người nhìn thấy đồ Vương Viễn chia sẻ thì lập tức ngạc nhiên thốt lên, nhất là hai kiếm khách Phi Vân Đạp Tuyết và Bôi Mạc Đình, bọn họ còn kích động hơn hẳn những người khác.

"Làm nhiệm vụ được cho đó!"

Vương Viễn kể tóm tắt lại nhiệm vụ của Lệnh Hồ Xung cho mọi người nghe.

Nói xong, hắn còn lôi bội kiếm của Lệnh Hồ Xung ra khoe một hồi.

"Mẹ thằng cờ hó!"

Đám người vừa ghen tị vừa buồn bực.

Mẹ nó chứ, tên hòa thượng chó má này đúng là hên phải biết, trong tay hắn thế mà lại có nhiều đồ tốt đến vậy.

"Ta muốn Quân Tử Kiếm!"

Bôi Mạc Đình vừa gõ nhịp vừa nói: "Năm trăm lượng vàng!"

Thái Nhạc Kiếm trong tay Bôi Mạc Đình tuy là vũ khí Tinh Lượng nhưng dù sao cũng chỉ có cấp 25. Đối với người chơi trong giai đoạn hiện tại, thuộc tính tăng thêm của vũ khí cấp thấp đúng là không theo kịp thời đại, chẳng qua dòng thuộc tính tăng thêm một cảnh giới kiếm pháp quả thực là rất hi hữu, đến giờ Bôi Mạc Đình vẫn không tìm được vũ khí thay thế.

Bây giờ thanh Quân Tử Kiếm là vũ khí cấp 45, thuộc tính không những cao mà còn tăng lên cảnh giới nữa, đối với Bôi Mạc Đình mà nói có thể là khá thuận tay.

Điều khiến Bôi Mạc Đình hài lòng nhất chính là, đây là một thanh vũ khí Ưu Tú.

Ở giai đoạn hiện tại, vũ khí Ưu Tú không những có ưu thế thuộc tính mà làm cho Bôi Mạc Đình hài lòng nhất chính là, đây là một thanh vũ khí Ưu Tú Hoàng Kim.

Tại hiện giai đoạn, vũ khí Hoàng Kim không chỉ có riêng ưu thế là thuộc tính, lực sát thương cũng nổi trội.

Bôi Mạc Đình là cao thủ mà ngay cả một món trang bị Ưu Tú cũng không có đúng là mất mặt không thôi. Thực lực y không tầm thường mà mỗi ngày vẫn phải cầm một thanh vũ khí Tinh Lượng dạo tới dạo lui, đã sớm khiến y cảm thấy nản lắm rồi. Giờ phút này, y nhìn thấy thanh Quân Tử Kiếm trong tay Vương Viễn, tất nhiên sẽ không bỏ.

Bôi Mạc Đình không phải là người thiếu tiền.

Trong nhóm Một Đám Ô Hợp, kiếm khách không nhiều lắm. Vũ khí của Phi Vân Đạp Tuyết có thuộc tính còn chướng mắt hơn Quân Tử Kiếm rất nhiều. Đạo Khả Đạo chơi cả bộ đôi khinh kiếm và trọng kiếm rồi, nên không dùng được thanh kiếm này. Năm người khác tranh nhau với Bôi Mạc Đình, cuối cùng Bôi Mạc Đình vẫn thỏa mãn có được Quân Tử Kiếm.

Năm trăm lượng vàng tới tay, Vương Viễn tiếp tục ồn ào: "Ai muốn quyển đồ phổ này ới một tiếng?"

Thực ra so về giá trị, quyển đồ phổ này còn trân quý hơn vũ khí nhiều.

"…"

Trong kênh trò chuyện hoàn toàn yên lặng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận