Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 1157: Bản vẽ thiết kế đại pháo Thần Võ

“Không thành vấn đề!”

Lúc này, Độc Cô Tiểu Linh bước lên phía trước, lôi một hộp dụng cụ ra, chỉ hai ba cái đã tháo gỡ đại pháo trên mạn thuyền xuống một cách sạch sẽ lưu loát.

“Chúng ta không thể đưa các ngươi về được, các ngươi vẫn phải tự mình chuyển nó đi thôi.” Thi Lang lại nói.

“Ha ha! Chuyển được thì mang đi, mà không chuyển được thì ở lại, đúng không?” Vương Viễn cười hỏi.

“Không sai!” Thi Lang gật đầu.

Vương Viễn hơi mỉm cười, đi tới một bên thân pháo, hai cánh tay cường tráng thò ra khỏi ống tay áo, chỉ thấy hai cánh tay hắn ôm ống pháo, hét lớn một tiếng: “Lên!”

“Rắc” một tiếng.

Thanh nẹp dưới chân hắn bị giẫm kêu cót két, cùng lúc đó, đại pháo Thần Võ to lớn đó cũng bị hắn ôm lên khênh trên bả vai.

Mặt hắn không hề đỏ, cũng không hề thở dốc, trông có vẻ rất thành thạo.

“Ặc…”

Thấy Vương Viễn có thần lực như vậy, toàn bộ người trên thuyền đều hít ngược một ngụm khí lạnh.

Vào thời kỳ hiện tại, đại pháo Thần Võ này là cự pháo lớn nhất, toàn thân được đúc từ thép tinh luyện, nòng pháo cùng bệ ước chừng phải mấy trăm cân, cần đến hai mươi binh lính thân thể cường tráng mới có thể nâng lên được, nhưng không ngờ chỉ một mình Vương Viễn, đã nhẹ nhàng khênh được khẩu pháo lên… Sức mạnh ghê gớm như vậy, thật đúng là hiếm có trên đời.

“Ngộ Si đại sư đúng là có thần lực!” Thi Lang không nhịn được mà sợ hãi than một câu, ánh mắt nhìn Vương Viễn cũng từ coi thường ngày trước biến thành kính nể.

“Có bị đần không vậy…” Phương Đông Chưa Tỏ nói với vẻ hơi ghen tị: “Cần tốn sức như vậy sao? Cứ gỡ một phần mạn thuyền này ra, sau đó ném xuống thuyền không phải là được rồi sao?”

“Ồ…” Vương Viễn im lặng một chút, rồi đáp: “Ngươi nói quả thực là cách hay, nhưng đối với ta mà nói, trực tiếp khiêng lại càng đơn giản hơn.”

“Ta…” Phương Đông Chưa Tỏ á khẩu không trả lời được.

Nhiệm vụ hoàn tất, ba người Vương Viễn và Vi Tiểu Bảo nói lời tạm biệt từ đây.

Đám người Vi Tiểu Bảo trở về kinh thành phục mệnh, còn Vương Viễn thì lại khênh đại pháo Thần Võ lên thuyền của Độc Cô Tiểu Linh, ba người thuận theo dòng nước đi về phía tây, tới phường rèn của Nam Viện đại vương phủ tại Thượng Kinh.

Độc Cô Tiểu Linh sử dụng các loại công cụ một cách cực kỳ thành thạo, bắt đầu tháo dỡ đại pháo Thần Võ.

“Nhìn thấy chưa, đây là rãnh nòng súng, đây là ngòi nổ…” Độc Cô Tiểu Linh vừa dỡ, vừa phổ cập cho hai người Vương Viễn, đồng thời còn không quên lầm bầm: “Kỹ thuật vẫn lạc hậu quá, nếu như bỏ kíp nổ này đi, đổi thành chốt bắn thì tốt rồi, đáng tiếc thời đại này vẫn chưa có đạn pháo quá hiện đại, không nhờ vào hỏa dược, thì chốt bắn không đủ để đẩy đạn ra ngoài…”

“…”

Hai người Vương Viễn nghe đến sắp ngủ luôn rồi, có trời mới biết cô gái này cả ngày nghĩ chuyện gì, vậy mà lại nghiên cứu mấy thứ này, thật quá nhàm chán.

Đàn ông thích vũ khí không lạ, nhưng thích chế tạo vũ khí thì cũng không nhiều…

“Đã xong!”

Không biết đã qua bao lâu, đại pháo Thần Võ cuối cùng cũng bị Độc Cô Tiểu Linh tháo dỡ xong xuôi, trên mặt đất là một đống linh kiện, nếu không phải ống pháo đó vẫn còn ba phần dáng vẻ, thì thật sự không nhìn ra được cái đống sắt vụn trên mặt đất đã từng là một thứ to bự như vậy.

“Đã làm ra bản vẽ chưa?” Phương Đông Chưa Tỏ hỏi với tinh thần hứng khởi.

“Khà khà!”

Độc Cô Tiểu Linh lau mồ hôi, đưa bản vẽ đại pháo Thần Võ cho Phương Đông Chưa Tỏ.

[Bản vẽ thiết kế đại pháo Thần Võ]

Phân loại: Bản vẽ.

Phẩm chất: Cực kỳ quý giá.

Giới thiệu vật phẩm: Bản vẽ thiết kế vũ khí tiên tiến nhất trên thế giới hiện nay, có giá trị rất cao.

“Đây chính là bản vẽ sao…?”

Phương Đông Chưa Tỏ nắm bản vẽ trong tay với vẻ khó tin, kích động nói: “Linh tỷ, ta thật sự biết ơn ngươi lắm!”

Theo lý mà nói, nếu không phải Độc Cô Tiểu Linh có thể làm ra bản vẽ, thì bây giờ Phương Đông Chưa Tỏ sẽ phải vào hoàng cung tìm Thang Nhã Vọng và Nam Hoài Nhân… Hai người này chính là nhân tài quan trọng của Khang Hi, như vậy độ khó của nhiệm vụ không biết sẽ khó hơn hiện tại bao nhiêu nữa.

“Chuyện nhỏ nhặt, chuyện nhỏ nhặt thôi!” Độc Cô Tiểu Linh đáp một cách: “Vẫn nên cảm ơn lão Ngưu đã đánh chết Hồng An Thông kìa.”

Lão tặc Hồng An Thông thân là một cao thủ tuyệt đỉnh, nếu không phải bị Vương Viễn ôm chặt đâm vào pháo, thì với tốc độ bắn và độ chính xác của đại pháo Thần Võ, chỉ sợ không thể đánh lại được lão ta.

Độc Cô Tiểu Linh nói lời này cũng không hề sai một chút nào cả.

“Hẳn rồi, hẳn rồi!” Phương Đông Chưa Tỏ kích động nói: “Lần sau Ngưu ca có tới Lâm An, thì ta dẫn ngươi tới hoàng cung ăn thật no.”

Sau khi lấy được bản vẽ thiết kế đại pháo Thần Võ, Phương Đông Chưa Tỏ tạm biệt hai người Vương Viễn, rồi rời khỏi phủ Nam Viện đại vương, trở về Lâm An báo cáo kết quả.

“Không ngờ ngươi lại hào phóng như vậy đấy…” Vương Viễn cười bảo: “Ta còn tưởng ngươi ít nhiều gì cũng phải lấy chút thù lao của hắn ta chứ?”

Với mối quan hệ giữa Vương Viễn và Phương Đông Chưa Tỏ, nếu như Vương Viễn làm bản vẽ, vì nể mặt Phương Đông Chưa Tỏ cũng đã giúp hắn làm nhiệm vụ, mà tám phần sẽ trực tiếp tặng cho hắn ta luôn. Dù sao thì giữa bạn bè vẫn nên có chút tình cảm này.

Nhưng Độc Cô Tiểu Linh và Phương Đông Chưa Tỏ cũng không thân, anh em ruột thịt còn phải tính toán rõ ràng, loại bản vẽ thiết kế vũ khí mang tính chiến lược như bản vẽ của đại pháo Thần Võ này có giá trị cực cao, cũng không phải là thứ có thể tùy tiện tặng cho người khác.

“Không phải hắn là bạn của ngươi sao?” Độc Cô Tiểu Linh hỏi ngược lại.

“Vậy có liên quan gì đến ngươi?” Vương Viễn nghi ngờ.

“Nếu không phải có ngươi giết Hồng An Thông, thì nhiệm vụ này cũng sẽ không hoàn thành được, ta cũng không thể có được bản vẽ…” Độc Cô Tiểu Linh đáp: “Tặng thì tặng thôi, dù sao người bình thường cầm nó cũng vô dụng.”

“Có ý gì vậy?” Vương Viễn tò mò hỏi.

“Ngươi có biết để chế tạo được một nòng pháo, cần bao nhiêu sắt tinh luyện không?” Độc Cô Tiểu Linh hỏi.

“Bao nhiêu?” Vương Viễn lắc đầu, tỏ vẻ không rõ.

“Một nghìn cân!” Độc Cô Tiểu Linh dựng một ngón tay lên.

“Ồ, vậy thì sao?” Vương Viễn hoàn toàn không hiểu rõ một nghìn cân sắt tinh luyện là khái niệm gì.

Bạn cần đăng nhập để bình luận