Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 166: Hàng xóm

Chỉ cần trực tiếp tăng lên một tầng cảnh giới võ học, đã có thể tiết kiệm được rất nhiều thời gian tu luyện cho người chơi.

Không chỉ như vậy, việc nâng cao cảnh giới võ học bị hạn chế bởi cấp bậc thực chiến.

Cấp bậc của người chơi không đủ, thì cảnh giới cũng sẽ bị ngưng trệ, mà viên Tạo Hóa Đan này lại không chịu sự giới hạn của cấp bậc mà nâng cao cảnh giới, vậy có thể tưởng tượng ra được giá trị của nó.

Tuy rằng ở giai đoạn đầu của trò chơi, người chơi thường học những loại công pháp Cấp Thấp mà cảnh giới thì cũng chẳng cao, nên hiệu quả nâng cao của Tạo Hóa Đan cũng không rõ ràng.

Nhưng một viên đan dược tam phẩm, bây giờ cũng có thể bán được với giá hơn mười lượng vàng, viên đan dược nhất phẩm này ít nhất cũng phải hai trăm lượng vàng một viên.

Không ngờ Bắc Minh Hữu Ngư thoạt nhìn không khiến người ta chú ý, mà ra tay cũng hào phóng thật đấy.

"Lão đại..."

Thấy Bắc Minh Hữu Ngư lôi Tạo Hóa Đan ra, những người trong Huynh Đệ Hội đều mang vẻ mặt khiếp sợ, ngay cả Vân Hoành Tần Lĩnh cũng không nhịn được mà nói: "Chuyện... chuyện này sao có thể."

Viên Tạo Hóa Đan này là do Bắc Minh Hữu Ngư làm nhiệm vụ lớn mới có được, và giữ lại để dùng tăng cảnh giới vào giai đoạn cuối của trò chơi, không ngờ bây giờ lại lấy ra để chuộc người.

Phải biết rằng, bình thường Vân Hoành Tần Lĩnh và Bắc Minh Hữu Ngư cũng chẳng hợp nhau cho lắm. Lúc này, Bắc Minh Hữu Ngư lại lấy đồ nhét ở tận đáy rương của mình ra.

Trong lúc nhất thời, Vân Hoành Tần Lĩnh không biết nên hình dung tâm trạng của mình như thế nào.

"Không có gì mà không thể hết!" Bắc Minh Hữu Ngư nói với vẻ mặt thản nhiên: "Cho dù mối quan hệ của chúng ta có tệ đến đâu, thì ngươi vẫn là người của Huynh Đệ Hội chúng ta, vào hội thì chính là huynh đệ, đây là tôn chỉ của ta khi thành lập Huynh Đệ Hội lúc đầu.”

Nói đến đây, ánh mắt của Bắc Minh Hữu Ngư trống rỗng, dường như nhớ đến cái bang hội ấy, ngày thường thường đào hố cho nhau, nhưng khi gặp chuyện thì lại thân như anh em.

Suy nghĩ vụt thoáng qua, Bắc Minh Hữu Ngư nhàn nhạt đáp: "Thế nào? Có thể thả người được chưa."

"Ha ha ha!"

Vương Viễn cười ha ha, nhận Tạo Hóa Đan trong tay Bắc Minh Hữu Ngư rồi bảo: "Ngư thúc đúng là tốn kém như vậy, làm sao ta có thể là loại người không biết thức thời được chứ."

Nói xong, Vương Viễn xoay mặt qua nhìn Vân Hoành Tần Lĩnh rồi bảo: "Nể mặt Ngư thúc, lần này ta bỏ qua, nếu có lần sau thì Thiên Hoàng lão tử cũng không bảo vệ được ngươi đâu!"

Nói cho cùng, Vương Viễn nói gì mà giết mấy ngày với Vân Hoành Tần Lĩnh cũng đều là những lời nói khi tức giận, nhưng lời đã nói ra, không thể nói mà không giữ lời được. Bây giờ Bắc Minh Hữu Ngư đã đưa ra một bậc thềm thoải mái như vậy, nếu Vương Viễn còn không bước xuống nữa, vậy đây chính là tự tìm phiền phức cho mình. Nếu thật sự phải ngày đêm trông chừng Vân Hoành Tần Lĩnh, thì Vương Viễn cũng thấy mệt mỏi.

"Ha ha ha!"

Nghe được lời của Vương Viễn, Bắc Minh Hữu Ngư mỉm cười đáp: "Cái bộ dáng vô sỉ, lòng dạ đen tối và vẻ mặt chính trực này của ngươi, rất có bóng dáng của một người bạn cũ của ta."

"Thật sao? Vậy gọi tới đây cùng uống rượu đi." Vương Viễn lấy được Tạo Hóa Đan, lúc này tâm trạng trở nên cực kỳ tốt đẹp.

"Hắn đã sớm không còn chơi trò chơi nữa rồi." Bắc Minh Hữu Ngư thở dài với vẻ mặt đau đớn và bảo: "Nếu hắn ở đây, thì chuyện ngày hôm nay, ta cũng không cần phải bồi thường bằng viên Tạo Hóa Đan này."

"Hắn giàu lắm hả?"

"Không, hắn rất biết đánh nhau!"

"Chậc!" Vương Viễn nghe vậy thì bĩu môi khinh thường, vẻ mặt nghi ngờ.

"Đi thôi!"

Bắc Minh Hữu Ngư hiển nhiên cũng lười phải giải thích với Vương Viễn, gã phất tay với mấy người trong Huynh Đệ Hội, rồi xoay người định rời đi."

"Đao của ta..."

Vân Hoành Tần Lĩnh nhìn Vương Viễn một cách lưu luyến, trong mắt tràn đầy vẻ khao khát.

"Đao gì? Nhìn ta làm gì? Đánh ngươi bây giờ!" Sắc mặt Vương Viễn tối sầm lại, hắn siết chặt nắm tay, uy hiếp một cách hung dữ.

"Được rồi!"

Bắc Minh Hữu Ngư kéo Vân Hoành Tần Lĩnh, bất đắc dĩ nói: "Có thể để ngươi đi đã là tốt lắm rồi, còn muốn đao gì nữa..."

Đúng lúc này, Vương Viễn đột nhiên bảo: "Chuyện mà các người muốn hỏi, ta đã bán cho người khác rồi, ngươi có thể đi hỏi hắn."

"Hửm? Bán cho ai?" Bắc Minh Hữu Ngư buồn bực hỏi.

"Vương Đại Lạt Ma!" Vương Viễn trả lời.

"Vương Đại Lạt Ma?" Đám người Huynh Đệ Hội nghe thấy cái tên này đều sửng sốt, đồng loạt lộ ra vẻ mặt tức giận.

Nhiệm vụ là do Vương Đại Lạt Ma đưa, tin tức lại bị Vương Đại Lạt Ma mua mất, rõ ràng là muốn Huynh Đệ Hội bọn họ tranh chấp với Vương Viễn đây mà.

Đám người như Huynh Đệ Hội cũng không phải là hạng người dễ dãi, lần này bị trừng trị thảm như vậy, vừa mất cảnh giới vừa gãy trang bị, Bắc Minh Hữu Ngư còn phải đền một viên đan dược vào đó, uất ức này chắn không thể nào nuốt xuống được.

"Ta biết rồi! Cảm ơn!" Bắc Minh Hữu Ngư chắp tay với Vương Viễn, rồi dẫn người chơi Huynh Đệ Hội rời khỏi thôn Ngưu gia.

Thấy đám người Huynh Đệ Hội rời đi, mấy người Bôi Mạc Đình cũng tiến lại gần.

Đinh Lão Tiên lải nhải liên tục: "Lão Ngưu này, ngươi nói xem ngươi cũng được tính là một cao thủ, tới thôn tân thủ ra vẻ làm gì vậy?"

"Giúp bạn làm nhiệm vụ mà thôi." Vương Viễn chỉ vào Tống Dương ở bên cạnh một cách bất đắc dĩ.

"Bạn sao?"

Nhìn thấy một cô gái nhỏ xinh đẹp đứng bên cạnh Vương Viễn, Bôi Mạc Đình liếc mắt cười xấu xa rồi bảo: "Ta không tin, có thể khiến ngươi tới thôn tân thủ giúp đỡ, chắc chắn không phải là bạn bình thường."

"Đệt!"

Vương Viễn đột nhiên phát hiện ra, khi đó ở Đại Lý không để Bôi Mạc Đình bái Nhạc lão tam làm thầy, thật đúng là có tài mà không được phát huy. Bản lĩnh nói hươu nói vượn của cái mồm này thật sự là cha truyền con nối với Nhạc lão tam.

"Mau nói đi, rốt cuộc hai người có quan hệ gì?"

Nghe thấy Bôi Mạc Đình nói như vậy, Nhất Mộng Như Thị và Độc Cô Tiểu Linh cũng dấy lên tâm hồn hóng hớt.

"Ta và Vương ca là hàng xóm!" Tống Dương ở bên cạnh đáp.

"Vương ca? Hàng xóm?" Bôi Mạc Đình cười khà khà bảo: "E rằng không phải là lão Vương sát vách đấy chứ?"

"Lão Vương sát vách? Ý gì đây?" Nhìn thấy biểu cảm của Bôi Mạc Đình, Tống Dương cũng biết đây không phải là lời nói tốt đẹp gì, nhưng lại không hiểu câu nói này có chỗ nào không đúng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận