Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 225: Vương Viễn bị cấm túc

“Cảm ơn phương trượng!”

Kim Cương Bất Hoại Thần Công là võ học giữ nhà của Vương Viễn, lúc này Vương Viễn không những không bị trừng phạt cũng, ngược lại còn được tăng một tầng cảnh giới.

Hiện tại Vương Viễn nhìn thế nào cũng cảm thấy Huyền Từ vô cùng đáng yêu.

“Ha ha ha!”

Nhìn thấy Vương Viễn sung sướng như vậy, Huyền Từ cười hiền lành và nói: “Ngươi là đệ tử ưu tú nhất của Thiếu Lâm tự ta, lão nạp thấy ngươi thì nổi lòng yêu mến người tài, muốn nhận ngươi làm đệ tử quan môn, ngươi có bằng lòng không?”

Lúc này, Vương Viễn nhận được [Hệ thống nhắc nhở: Phương trượng Huyền Từ muốn nhận bạn làm đồ đệ, có nhận hay không?”].

“Ngài muốn nhận ta làm đồ đệ?”

Lúc này, Vương Viễn thật sự cảm thấy mình đang nằm mơ, nếu không phải đang nằm mơ, thì sao chuyện tốt lại xảy ra liên tiếp như vậy.

Sau khi người chơi Thiếu Lâm xuất sư, cũng có thể bái cao tăng hàng chữ Huyền làm thầy để học võ học Trung Cấp, về phần bái ai thì hoàn toàn dựa vào sở thích của người chơi.

Huyền Từ thân là phương trượng, cũng là võ học kỳ tài trăm năm khó gặp của Thiếu Lâm tự. Trình độ về mặt võ học có thể nói là cao thủ đệ nhất ở Thiếu Lâm, nhưng chung quy lão cũng là phương trượng, hiên nhiên không dễ dàng nhận đồ đệ rồi.

Hiện giờ lão lại chủ động nhận Vương Viễn làm đồ đệ, phản ứng của Vương Viễn như thế cũng là hợp tình hợp lý.

“Ừm!” Huyền Từ gật đầu: “Không biết ý ngươi thế nào?

“Đương nhiên là bằng lòng rồi!” Vương Viễn nhấn vào quyết định mà không hề do dự.

[Hệ thống nhắc nhở: Bái sư thành công, bạn đã trở thành đệ tử quan môn của Huyền Từ đại sư, từ này về sau nhất định phải chuyên tâm tu luyện võ học, không phụ sự mong đợi của mọi người.]

“Tốt!” Thấy Vương Viễn nhấn quyết định, Huyền Từ thản nhiên nói: “Nếu ngươi đã vào môn hạ của ta, thì chính là đệ tử thân truyền của ta. Từ hôm nay trở đi, ngươi phải úp mặt vào tường suy ngẫm, trong vòng mười lăm ngày không được bước chân ra khỏi Thiếu Lâm tự một bước!”

“Giam cầm sao? Sư phụ, đây chính là quà gặp mặt của ngài sao?”

Vương Viễn có chút sụp đổ, sao lại cảm thấy mình đã bị lừa rồi ấy nhỉ.

“Ngươi làm ra cái sọt lớn như vậy, bên phái Ngũ Nhạc vẫn cần một lời giải thích!” Huyền Từ nói với một nụ cười.

“Vậy ta luyện cấp kiểu gì?” Vương Viễn nói.

“Không phải ngươi có thủ dụ của ta sao? Thiếu Lâm tự cũng không phải là nơi không thể luyện cấp!” Nụ cười của Huyền Từ càng lúc càng giống một con cáo già.

Thiếu Lâm tự nhà to nghiệp lớn, đương nhiên sẽ không có chuyện ngay cả một chỗ luyện cấp cũng chẳng có.

Hẻm người gỗ Thiếu Lâm chính là nơi luyện cấp cao cấp ở Thiếu Lâm tự, tốc độ luyện cấp nhanh hơn phòng tu luyện rất nhiều.

Thế nhưng hẻm người gỗ này chỉ mở cho người chơi môn phái cấp cao tầm cấp sáu mươi trở lên, cho dù Vương Viễn có thủ dụ của phương trượng thì cũng chỉ có thể vào được sau khi xuất sư.

Sau cấp ba mươi, tốc độ thăng cấp của người chơi rõ ràng đã chậm đi rất nhiều.

Dù sao sau khi xuất sư, mọi người đều phải học võ học trung cấp của môn phái, mà độ thành thạo của võ học trung cấp có thể còn cao hơn nhiều so với yêu cầu của võ học cấp thấp. Từ Sơ Khuy Môn Kính đến Dung Hội Quán Thông là cả một quá trình rất dài. Hơn nữa, vì tích lũy thuộc tính, mà phần lớn người chơi gánh nhiều loại võ học trên người, cũng cần thời gian để tiêu hóa.

Vì vậy để cảnh giới võ học của người chơi theo kịp cấp bậc, nên sau cấp ba mươi, tốc độ thăng cấp của người chơi giảm xuống rất nhiều.

Đương nhiên, điều quan trọng hơn cả là “Đại Võ Tiên” thân là trò chơi trực tuyến nóng hổi nhất hiện nay, tất cả mọi người đều đang ở trong cùng một máy chủ, cũng không có cái gọi là khu vực mới. Mỗi ngày đều có người chơi mới gia nhập, việc người chơi cũ ném người chơi mới đi quá xa chắc chắn không được thân thiện cho lắm.

Cấp bậc là một cài đặt giới hạn cảnh giới của người chơi, việc giảm tốc độ thăng cấp cũng có thể kéo gần khoảng cách giữa người chơi cũ và mới.

Cái gọi là tham thì thâm.

Người chơi bình thường vì tích lũy thuộc tính, mà trên người bố trí đầy các loại võ học tạp nham, có đủ loại chiêu thức đao thương kiếm kích, lại thêm võ học trung cấp học được sau khi xuất sư, toàn bộ cảnh giới võ học đều tăng lên, sẽ hao phí rất nhiều thời gian và tâm huyết.

Vương Viễn thì khác, ngộ tính thấp, công pháp có thể học được không nhiều. Trên căn bản đều là loại có thể dùng đến trong ngày thường, thời điểm luyện cấp thì thuận tiện nâng cao cảnh giới võ học luôn. So sánh ra thì tuy hắn không thể tích lũy thuộc tính giống như người khác, nhưng tu vi tăng lên, ngược lại cũng nhanh hơn rất nhiều.

Hẻm người gỗ là nơi chuyên môn dùng để nghiên cứu và luyện tập võ học, có thể được cộng thêm để nâng cao độ thành thạo võ học.

Vì chuyện của Ngũ Nhạc Kiếm Phái, nên Vương Viễn bị Huyền Từ cấm túc nửa tháng. Trong vòng nửa tháng, Vương Viễn chỉ có thể ở trong Thiếu Lâm tự, không thể ra ngoài cửa nửa bước.

Mỗi ngày, sau khi Vương Viễn vào trò chơi chính là ở hẻm người gỗ soát người gỗ, giữa trưa thì đi tới chỗ hòa thượng quét dọn nghe kinh, sau đó lại quét người gỗ… Hoàn toàn mở ra trạng thái bế quan, cách thức giải trí duy nhất chính là lúc nhàn rỗi thì kéo thanh hảo hữu ra quấy rầy những người khác.

Những ngày này, tin tức ở thế giới bên ngoài cũng có thể nghe được một phần từ những người khác.

Sự nghiệp của Bôi Mạc Đình phát triển rất thuận lợi. Sau khi bái sư ở Hắc Mộc Nhai xong thì khá được giáo chủ Đông Phương Bất Bại yêu thích. Hiện giờ y đã là Đường chủ Phong Lôi Đường, địa vị này còn cao hơn đệ tử tinh anh ở môn phái khác một chút.

Về cơ bản, cũng gần giống với đệ tử thân truyền của phương trượng Thiếu Lâm này của Vương Viễn.

Mỗi lần nói chuyện với Vương Viễn, Bôi Mạc Đình đều than thở về cuộc gặp gỡ của mình, tỏ vẻ tiếc hận vì đã gặp Đông Phương Bất Bại quá muộn, thoạt nhìn là cảm thán cuộc đời thay đổi thất thường, nhưng thực ra là đang khoe khoang, Vương Viễn dứt khoát nhét y vào danh sách đen lần nữa.

Con mẹ nó, bày ra những thứ này đối với một người bị cấm túc, thật đúng là mất trí mà, đáng kiếp ngươi không còn cái chỗ đó nhé.

Bạn cần đăng nhập để bình luận