Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 1146: BOSS tụ hội

Đường đi trên đảo Thần Long rắc rối phức tạp, Vương Viễn lại không phải dạng đầu óc giỏi tìm đường, nếu để ba người bọn họ tìm quanh đây thì chờ đến khi bọn họ tìm được Vi Tiểu Bảo, chỉ sợ đứa nhỏ này đã sắp đầu thai mất.

Lúc này có Hà Thịnh dẫn đường, rõ ràng là nhanh hơn không biết bao nhiêu.

Dưới sự hướng dẫn của Hà Thịnh, ba người đã nhanh chóng đến được bên ngoài tổng đàn của Thần Long giáo.

"Các vị, ta sẽ không dẫn mọi người vào trong!"

Hà Thịnh sợ hãi nói: "Nếu không Giáo chủ chắc chắn sẽ không tha cho ta…" Nói đến đây, cơ thể Hà Thịnh run lẩy bẩy như cái sàng, rõ ràng là thật sự rất e ngại vị Hồng Giáo chủ kia.

"Hồng Giáo chủ thật sự đáng sợ như vậy à?" Vương Viễn tò mò hỏi Hà Thịnh.

"Ừ!" Hà Thịnh gật đầu đầy chắc chắn: "Nếu để hắn biết là ta dẫn các ngươi đến, nhất định là ta sẽ sống không bằng chết…"

"A di đà Phật!"

Vương Viễn nghe vậy, tụng một câu Phật hiệu, nét mặt mang theo vẻ từ bi, vỗ một chưởng lên đầu Hà Thịnh.

Hà Thịnh ngã xuống ngay tại chỗ.

"?"

Phương Đông Chưa Tỏ nhìn Hà Thịnh đã chết hẳn, kinh ngạc hỏi: "Sao ngươi lại giết hắn?"

Vương Viễn nói với vẻ trách trời thương dân: "Lúc chúng ta gặp Hồng An Thông chắc chắn sẽ tiết lộ ra chuyện Hà Thịnh dẫn chúng ta đến… so với việc để cho hắn sống không bằng chết, còn không bằng để ta siêu độ luôn, ta đúng thật là rất lương thiện."

Phương Đông Chưa Tỏ: "…"

Chợt nghĩ, Phương Đông Chưa Tỏ hắn cũng là kẻ lành nghề về mấy trò ám chiêu, đâm dao sau lưng như cơm bữa, nhưng ít ra Phương Đông Chưa Tỏ cũng còn chút liêm sỉ… cũng hiểu được mình đang làm chuyện mờ ám.

Còn tên Vương Viễn này lại tỏ thái độ ta giết hắn là vì cứu hắn, thật là khiến cho Phương Đông Chưa Tỏ cảm thấy không bằng, nhìn Vương Viễn mà xem, người này không chỉ không có chút xấu hổ nào, ngược lại còn cảm thấy mình có công đức tối cao.

Không thể trêu vào, không thể trêu vào được…

"Tìm thi thể! Mau tìm trên thi thể đi! Đừng để cho lão Ngưu ra tay!"

Lúc này, Độc Cô Tiểu Linh dường như đã quá quen thuộc với hành vi của Vương Viễn, không hề kinh ngạc với chuyện Vương Viễn qua cầu rút ván, ngược lại còn ngồi xổm trên mặt đất, bắt đầu tìm kiếm trên thi thể của Hà Thịnh.

Không ngờ Hà Thịnh không chỉ ngơ ngác chết đi mà sống cũng không giàu có bao nhiêu, ngoại trừ mấy túi độc rắn thì chỉ có một quyển công pháp trung cấp [Thần Long Đao Pháp] của đảo Thần Long, tên rất khí phách, nhưng từ đầu đến cuối đều là đồ bỏ đi.

"Ngươi xem đi!" Vương Viễn lại chỉ vào Hà Thịnh, nói: "Lăn lộn thành như vậy, thật đúng là không bằng bị ta vỗ một chưởng cho chết hẳn, ta thật sự rất từ bi, thiện tai thiện tai."

"…"

Phương Đông Chưa Tỏ thật sự không còn gì để nói.



Có lẽ là vì gần vua như gần cọp, Hồng An Thông tàn bạo như vậy, không có ai dám lắc lư trước mặt hắn. Bên trong tổng đàn Thần Long giáo không có nhiều đệ tử, ba người Vương Viễn đi thẳng một đường không hề bị cản trở vào thẳng tổng đàn, đến trước một tòa đại điện.

Đại điện cực kỳ xa hoa, trên cửa có bốn chữ "Tiên phúc vĩnh hưởng".

Chưa đến cửa điện, Vương Viễn đã nghe thấy tiếng gào của Vi Tiểu Bảo: "Trái bí mập lùn chết tiệt nhà ngươi báo ân cái gì thù cái gì, ông nội đây cứu ngươi từ dưới biển lên, ngươi còn dám hại ông nội ngươi."

"Quả nhiên là ở trong này!"

Nghe thấy giọng nói của Vi Tiểu Bảo, Vương Viễn cảm thấy vui vẻ, đá một cái vào cửa của đại điện.

"Rầm!"

Cửa điện theo tiếng mà mở ra.

Sau đó Vương Viễn lập tức ngây người ra…

Ban đầu gặp phải Vương Viễn, Sấu Đầu Đà phí công liều chết như vậy để bắt Vi Tiểu Bảo đi hẳn là vì muốn tranh công, trong đại điện lúc này đáng ra chỉ có hai người là Sấu Đầu Đà và Hồng An Thông.

Sấu Đầu Đà dù có võ công cao nhưng cũng chỉ là một BOSS cấp một trăm mười, ban nãy ở trên thuyền mọi người vẫn chưa thông thạo kỹ năng bơi nên mới có thể thoát được. Bây giờ ở trên đất bằng, có đại cao thủ Phương Đông Chưa Tỏ thủ đoạn tàn nhẫn ở đây, còn có cả Độc Cô Tiểu Linh, nhất định có thể đánh chết được.

Về phần Hồng An Thông, Vương Viễn tự phụ có Kim Cương Bất Hoại Thần Công bảo vệ, có thể dây dưa với hắn trong chốc lát, đến lúc đó giết được Sấu Đầu Đà, cướp Vi Tiểu Bảo rồi quay đầu bỏ chạy, vô cùng hoàn hảo.

Ai ngờ đâu, tên Sấu Đầu Đà đúng thật là một kẻ không có đầu óc.

Trong đại điện lúc này đây, bên cạnh Vi Tiểu Bảo ước chừng có khoảng mười người! Trên đầu đều mang danh hiệu của mình.

Ngoại trừ Sấu Đầu Đà, cách đó không xa còn có một Sấu Trúc Can đang đứng, bên cạnh Sấu Trúc Can lại có hai người trung niên có vẻ là tiên sinh phòng thu chi… chính là Bàn Đầu Đà và Lục Cao Hiên.

Một bên khác có bốn tên hung hãn, lần lượt là Xích Long sứ Vô Căn đạo nhân, Hoàng Long sứ Ân Cẩm, Thanh Long sứ Hứa Tuyết Đình, Hắc Long sứ Trương Đạm Nguyệt.

Trên chỗ ngồi chính giữa đại điện là một lão nhân râu tóc bạc trắng, dáng vẻ tiên phong đạo cốt, mơ hồ tỏa ra khí thế khiếp người, người này tất nhiên là Giáo chủ Thần Long giáo - Hồng An Thông.

Bên cạnh Hồng An Thông có một thiếu phụ đang ngồi, dáng người thướt tha, khuôn mặt vô cùng xinh đẹp, hẳn là Giáo chủ phu nhân Tô Thuyên.

Mười người này, ngoại trừ phế vật Bạch Long sứ Vi Tiểu Bảo, mỗi người đều là cao thủ hạng nhất trên cấp một trăm mười, cấp của Hồng An Thông còn cao tới tận một trăm tám mươi… Đúng là tuyệt đỉnh (đừng hiểu nhầm, đây là sức mạnh đã được hệ thống cân bằng).

Con mẹ nó, không ngờ tất cả cấp cao của Thần Long giáo đều ở đây cả! Đùa hơi quá đáng rồi đấy!

"?"

Thấy Vương Viễn đá văng cửa, ánh mắt mọi người đều chuyển lại đây, rơi lên người Vương Viễn.

Hồng An Thông đứng cách đó hơn mười trượng, nhìn Vương Viễn hỏi: "Các hạ là ai?"

"Xin lỗi, đi nhầm cửa!"

Vương Viễn xua tay, rồi sau đó rút lui.

Đừng có đùa, một cao thủ tuyệt đỉnh cùng với tám cao thủ hạng nhất, cách sắp xếp này hiển nhiên đã đạt được lực chiến mạnh nhất của một môn phái rồi, cho dù Vương Viễn có tu vi cực kỳ cao cũng không dám xông lên chịu chết.

Dù sao từ lúc bắt đầu chơi trò chơi này thì đều là người chơi đánh hội đồng BOSS, đây là lần đầu tiên bị BOSS đánh hội đồng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận