Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 997: Nếu có thể làm ta bị thương thì coi như ngươi thắng!

"Con lừa ngu ngốc này! Ta phải giết chết ngươi!"

Bạch Tự Tại vừa nói, vừa tiến lên phía trước từng bước một, chỉ trong chớp mắt đã đứng trước mặt Vương Viễn, giơ tay hung dữ giáng một đòn vào ngực của hắn.

"Hừ!"

Vương Viễn hừ lạnh một tiếng, không chút hoang mang đưa hai tay ra, tay trái xoay tròn tay phải đánh thẳng, ra một chiêu Kiến Long Tại Điền.

Một luồng chân khí ngưng tụ thành bức tường, dựng giữa hai người.

"Ầm!"

Một chưởng của Bạch Tự Tại vỗ lên vách tường, kình lực trong lòng bàn tay bỗng tiêu tán vào hư vô, không đợi Bạch Tự Tại hoàn hồn lại, bức tường khí đã đột nhiên biến mất, hai tay Vương Viễn theo đà đẩy về phía trước, dùng chưởng lực của Bạch Tự Tại với tư thái mạnh hơn đánh trả lại.

Ngay cả Đinh Xuân Thu cũng chịu thiệt với chiêu thức Kiến Long Tại Điền cộng thêm Tiềm Long Vật Dụng này của Vương Viễn, đương nhiên Bạch Tự Tại cũng không thể chống đỡ.

Chỉ nghe thấy một tiếng "rầm" vang lên, hai tay Vương Viễn đập mạnh vào ngực Bạch Tự Tại.

Bạch Tự Tại bị một chưởng đánh bay về phía sau, lúc chạm đất phải lùi lại hai ba bước mới ổn định lại cơ thể.

Cẩu Tử ca thấy vậy đứng ở bên cạnh khoa tay múa chân nói: "Ông nội, Ngưu đại sư, hai người đứng đánh nhau nữa!"

Cẩu Tử ca này thật đúng là cẩu, không giúp đỡ ai, cũng không ra tay, chỉ đứng nguyên một chỗ hô to gọi nhỏ, không hề định ngăn cản hay hỗ trợ gì.

Dù sao đây cũng là đặc tính của NPC.

Cùng lúc đó, Vương Viễn nhận được lời nhắc của hệ thống.

Hệ thống nhắc nhở: Bạn đã kích hoạt và nhận được nhiệm vụ nhánh của cốt truyện ẩn [Tự Đại Thành Cuồng],

Cấp bậc nhiệm vụ: Kinh Thế Hãi Tục.

Nội dung nhiệm vụ: Khiến Bạch Tự Tại tâm phục khẩu phục.

Phần thưởng nhiệm vụ: Không xác định

Bối cảnh nhiệm vụ: Chỉ có kẻ đứng đầu thiên hạ thực sự mới có thể khiến Bạch Tự Tại cảm thấy tâm phục khẩu phục.

"Cái quái gì thế này!"

Vương Viễn có chút đau đầu.

Nhiệm vụ này đúng là kẻ gây rối.

Bạch Tự Tại là cao thủ chưởng môn cấp một trăm hai mươi, Vương Viễn dù có mạnh tới mấy cũng chỉ là một kẻ cấp bảy mươi, đánh với Bạch Tự Tại cùng lắm là ngang sức ngang tài.

Muốn khiến Bạch Tự Tại tâm phục khẩu phục chẳng phải chính là trò đùa?

Loại người kiêu căng ngạo mạn như lão ta, ngay cả Trương Tam Phong cũng không để vào mắt đấy!

"Tiểu tử! Quả nhiên cũng có tài!" Sau khi Bạch Tự Tại tiếp đất thì tỏ vẻ kinh ngạc, nhìn chằm chằm Vương Viễn nói: "Đây là quyền pháp gì vậy? Không ngờ lại mạnh mẽ như thế!"

“Tuyệt học của Cái Bang - Hàng Long Nhị Thập Bát Chưởng!" Vương Viễn nói: “Đấy là ta mới chỉ học được có ba thành!"

"Ba thành? Ái chà!"

Bạch Tự Tại hít một hơi lạnh nói: "Ba thành chưởng pháp đã có được uy lực như thế, xem ra danh hiệu đệ nhất quyền chưởng của ta sắp bị tước mất rồi."

"Hả..."

Vương Viễn thấy vậy thì khẽ cau mày.

Bạch Tự Tại này hình như cũng không quá khó chơi...Chỉ cần có thể khiến lão ta cảm thấy bị chèn ép, thì lão sẽ rất tâm phục khẩu phục.

Ví dụ như ba thành công lực của Hàng Long Nhị Thập Bát Chưởng đã có thể đánh bật một đòn đánh của lão ta, đương nhiên sẽ khiến lão ta cảm thấy đây là sự chênh lệch không cách nào đuổi kịp...

Muốn dùng thực lực tuyệt đối để nghiền ép Bạch Tự Tại thì không dễ, nhưng phô trương khoe mẽ thì Vương Viễn lại làm được!

"Ha ha!"

Vương Viễn cười tủm tỉm nói: "Chỉ có danh hiệu đệ nhất quyền chưởng thôi sao? Mấy cái nội công khinh công ám khí của ngươi đừng nói đứng trước đại sư chân chính, cho dù là ở trước mặt ta đây cũng không đáng để nhắc tới chút nào!"

"Thối tha!"

Bạch Tự Tại giận tím mặt nói: "Con lừa ngốc kiêu căng ngạo mạn tới cực điểm kia! Sao ngươi có thể khinh thường ta hết lần này tới lần khác như thế?"

"Không phục? Không phục thì có dám thử một lần không?" Vương Viễn nhướn mày, bày ra biểu cảm cực kỳ thiếu đòn.

"Ta mà lại sợ ngươi chắc?!" Bạch Tự Tại ngay lập tức mắc mưu, lớn tiếng nói: "Muốn thử thế nào, nói luôn đi!"

"Được!"

Vương Viễn nói: "Ta là người danh môn chính phái, cũng không bắt nạt kẻ tuổi già sức yếu như ngươi làm gì, khinh công, ám khí, nội lực, ngươi muốn chọn cái nào cũng được!"

“Ngươi mới là kẻ tuổi già sức yếu!" Bạch Tự Tại bị Vương Viễn khinh thường như vậy thì càng tức giận, phẫn nộ nói: “Lão tử cũng không sợ ngươi! Tự ngươi lựa chọn đi!"

Phản ứng của Bạch Tự Tại cũng nằm trong suy đoán của Vương Viễn.

Thật ra thực lực của Bạch Tự Tại không hề thua kém Vương Viễn một chút nào, so tài khinh công và ám khí, tuy Vương Viễn có Thần Hành Bách Biến và Thích Già Trịch Tượng Công trên người, nhưng chính hắn cũng không dám chắc có thể đánh lại được Bạch Tự Tại.

Cho nên bây giờ Bạch Tự Tại để Vương Viễn tự lựa chọn hạng mục tỷ thí, chuyện này ngược lại càng dễ dàng.

Vương Viễn nói: "Càng lớn tuổi, nội lực trong người sẽ càng mạnh. Chúng ta so sánh thứ mà ta không am hiểm nhất chính là nội lực đi! Ngươi dám tiếp chiêu không?"

“Có gì mà không dám?" Bạch Tự Tại kiêu ngạo nói: “Dám so nội lực với lão phu, lão phu cho ngươi được mở mang tầm mắt!"

"Vậy thì đến đây đi!"

Vương Viễn tiến lên một bước, đứng thẳng trước mặt Bạch Tự Tại, không bày ra bất cứ tư thế nào mà chỉ đứng vậy rồi nói: "Đến đây đánh ta đi! Nếu ngươi có thể khiến ta bị thương hoặc tránh né, vậy thì ngươi thắng!"

"???!!!"

Bạch Tự Tại ngay lập tức ngây người, tức giận hét lớn: "Con lừa ngốc nhà ngươi muốn tìm đường chết hay sao?"

Bạch Tự Tại tự nhận bản thân đã đủ điên cuồng, nhưng bây giờ nhìn thấy Vương Viễn mới hiểu được cái gì gọi là kiêu ngạo thực sự.

Nội lực của bạn học lão Bạch không hề yếu, năm đó ăn được linh dược khiến nội lực tăng vọt lên năm mươi năm, thế mới có vốn liếng để lão ta kiêu ngạo điên cuồng, nhưng Vương Viễn lại muốn đứng yên ở đó, để Bạch Tự Tại đến đánh mình, chuyện này quả thực chính là... xem thường người khác.

"Thế nào? Không dám sao?" Vương Viễn cười lạnh tiếp tục khiêu khích.

"Không dám cái đầu nhà ngươi! Xem một chưởng của lão tử có đánh chết con lừa ngốc nhà ngươi hay không!"

Bạch Tự Tại tức giận gào lên, chỉ hận không thể ăn tươi nuốt sống Vương Viễn, biến hắn thành phân cho chó ăn. Dưới cơn thịnh nộ, Bạch Tự Tại dồn toàn bộ nội lực trong người lên đến giới hạn, vận hết chân khí lên hai tay đẩy mạnh về phía trước, chưởng lực giống như dời núi lấp biển đánh về phía Vương Viễn.

Bạn cần đăng nhập để bình luận