Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 665: Thực lực của Trương Tam Phong

“Ngươi không sao chứ?” Mario vội vàng chat riêng hỏi.

“Tên binh lính Mông Cổ này rất khó đối phó! Là BOSS lớn.” Vương Viễn nói với vẻ chắc chắn.

Một chiêu “Ngã Phật Từ Bi” mà Vương Viễn dùng lúc nãy, chưởng lực vô cùng hùng hậu, cho dù là cao thủ có cấp bậc như Thất Hiệp Võ Đang nếu trúng một chưởng thì cũng sẽ bị thương nặng! Nhưng tên binh lính Mông Cổ kia chỉ tung một chưởng rất hời hợt mà đã hóa giải được chưởng lực của Vương Viễn, đồng thời còn khiến Vương Viễn chịu thiệt, có thể thấy được tu vi của người này cao cỡ nào.

Vốn Vương Viễn còn cho rằng tên binh lính Mông Cổ kia chỉ là một người qua đường, không nghĩ tới gã lại là một kẻ vô cùng khó chơi, xem ra lần này không bố trí ổn thỏa được rồi

Năm phái lớn vốn đã khó đối phó, lại có thêm một kẻ tới đây trợ giúp, cho dù tu vi của Vương Viễn có cao đến đâu thì cũng không phải là đối thủ của bọn họ.

Quả nhiên, nhà thiết kế trò chơi mới là kẻ vô liêm sỉ nhất, dù sao cũng là nhiệm vụ cấp bậc “Kinh Thiên Động Địa”, tất nhiên sẽ không thể hoàn thành một cách dễ dàng. Ngươi không muốn làm kẻ địch với Trương Tam Phong đúng không? Hệ thống lại tạo ra một BOSS khác.

“Huyền Minh Thần Chưởng!”

Ngay lúc Vương Viễn đang nghĩ xem nên làm gì tiếp theo, Trương Tam Phong vẫn luôn yên lặng đột nhiên lên tiếng: “Bách Tổn Đạo Nhân đã chết hơn ba mươi năm, không nghĩ tới còn có người biết bộ chưởng pháp thâm độc như vậy!”

“Tê...”

Nghe thấy giọng nói của Trương Tam Phong, tất cả mọi người ở bên trong đại điện đều chấn động không thôi.

Giọng nói của Trương Tam Phong không lớn, gần như là lẩm bẩm một mình, nhưng mấy trăm người ồn ào nhốn nháo ở bên trong đại điện lại nghe thấy rất rõ, giống như có người thì thầm ở bên tai vậy, quả thật đây là lần đầu tiên bọn họ chứng kiến nội công tinh thuần đến vậy.

“Ha ha!”

Tên binh lính Mông Cổ kia cười ha ha nói: “Không hổ là Trương chân nhân của Võ Đang, không uổng lão đã sống hơn một trăm tuổi, quả nhiên rất có trình độ! Mau kêu đồ nhi của lão nói ra tung tích của Tạ Tốn, nếu không...”

“Đi vào!”

Tên binh lính Mông Cổ kia còn chưa nói dứt lời, đột nhiên bả vai bị đè nặng, một bàn tay đặt lên vai gã.

“?”

Tên binh lính Mông Cổ không khỏi giật mình, gã vội vàng quay đầu lại, chỉ thấy Trương Tam Phong không biết đã xuất hiện ở sau lưng mình từ lúc nào.

“!!!”

Mọi người ở bên trong đại điện nhìn thấy cảnh này, cằm lập tức rơi xuống mặt đất.

Ngay cả Vương Viễn và Mario cũng trợn to hai mắt, trên đầu có vô số dấu chấm hỏi và chấm than.

Này… này, rốt cuộc lão là thần tiên phương nào vậy?

Chân Võ đại điện là đại điện lớn nhất núi Võ Đang, mấy trăm người ở bên trong điện cũng không cảm thấy chật chội, vị trí của Trương Tam Phong lại cách cửa hơn mười trượng.

Ở một khoảng cách xa như thế, Trương Tam Phong thế nhưng lặng yên không một tiếng động xuất hiện ở phía sau lưng tên binh lính Mông Cổ đứng ở cửa kia, đã thế tất cả mọi người còn không hề có một chút cảm giác nào, thân pháp như vậy chỉ dùng hai chữ “cao minh” là chưa đủ để hình dung. Mọi người ở bên trong đại điện đừng nói là thấy, ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ ấy chứ.

Sắc mặt của ba Không lúc trắng lúc xanh.

Trời mới biết là ai cho bọn họ dũng khí dám khiêu chiến với một nhân vật có cấp bậc như vậy.

Cũng may Trương Tam Phong bởi vì nghĩ tới bối phận nên cũng không ra tay với ba người, nếu không thì bốn chữ “châu chấu đá xe” quả thật chính là dành riêng cho bọn họ.

Binh sĩ Mông Cổ kia cũng bị một chiêu này của Trương Tam Phong dọa sợ.

Lúc này, bàn tay của lão đang đặt trên bả vai của binh sĩ Mông Cổ kia. Với thực lực của lão, chỉ cần dùng sức đẩy nhẹ một cái, thì cho dù tu vi của binh sĩ Mông Cổ kia có cao tới đâu cũng sẽ chết bất đắc kỳ tử ngay tại chỗ.

Binh sĩ Mông Cổ đó chỉ đành tiến lên một bước, và bước vào đại điện.

“Đụ má!”

Vương Vũ giật mình sợ hãi, hắn đã đích thân chứng kiến thực lực của binh sĩ Mông Cổ đó, thậm chí còn liệt gã vào hàng đại BOSS, nhưng không ngờ cái thứ hàng này lại không qua nổi một chiêu dưới tay Trương Tam Phong.

Cái gì gọi cao thủ? Cái gì gọi là cao thủ chân chính?

Lần này Vương Vũ xem như đã được mở mang tầm mắt rồi!

“Cha ơi!”

Trương Vô Kỵ la lên và nhào vào trong lồng ngực của Trương Thúy Sơn.

Trương Tam Phong thuận tay kéo một cái, ném binh lính Mông Cổ kia ra khỏi điện, rồi liếc mắt nhìn xung quanh một lượt.

Nhìn thấy ánh mắt của lão, tất cả mọi người đều lùi về sau một bước, sợ người tiếp theo bị ném ra ngoài chính là mình.

Thiếu Lâm Tam Không lại càng xấu hổ đến cực điểm, muốn nói lại thôi, biểu cảm trên gương mặt cũng vô cùng phức tạp khi nhìn thấy cha con Trương Thúy Sơn đoàn tụ.

Lúc trước, Vương Vũ đã từng nói, đối phó với những người như vậy tuyệt đối đừng giảng đạo lý. Một cái miệng chắc chắn sẽ không nói lại được mấy trăm cái miệng, nhưng nếu dùng nắm đấm thì khác.

Người có nắm đấm lớn chưa chắc đã có lý, nhưng người có nắm đấm nhỏ chắc chắn không có lý.

Hơn ba mươi năm rồi Trương Tam Phong không ra tay, đồ đệ Thất Hiệp Võ Đang của lão thì lại uy chấn thiên hạ. Các loại môn phái như Thiếu Lâm và Hoa Sơn đều cho rằng, nếu mọi người liên thủ lại thì có thể ép Trương Thúy Sơn đi vào khuôn khổ. Nhưng lần này nhìn thấy Trương Tam Phong ra tay, mới phát hiện ra rốt cuộc mình đã ngây thơ đến thế nào.

Ngũ đại môn phái còn như thế, những môn phái nhỏ như Thần Quyền Môn, Vu Sơn hiển nhiên đã sợ đến mức run cầm cập.

Phải biết rằng, Trương Tam Phong này không có sư phụ, cũng chẳng có bối cảnh, danh tiếng có được đều từ một quyền một cước này. Khi còn trẻ lão cũng không phải là thứ tốt đẹp gì, lớn tuổi rồi thì tính tình cũng chỉ bớt lại mà thôi. Nếu chọc lão già này tức giận thật, vậy diệt môn phái của ngươi còn không phải dễ như ăn bánh sao.

Sau khi sửng sốt một hồi lâu, Không Văn ho khan một tiếng: “Chuyện là, Trương chân nhân, nếu Trương ngũ hiệp đã có nỗi niềm khó nói, vậy chúng ta cũng không tiện cưỡng ép y bán đứng bạn bè, người giang hồ coi trọng nghĩa khí, mọi người đều hiểu mà... vậy chúng ta xin từ biệt từ đây.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận