Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 190: Sa Linh Châu

Mọi người: "..."

Vương Viễn kêu là rác rưởi vì bản thân hắn không học được, Tống Dương đơn thuần nói một câu mới đúng là đau thắt lưng.

Vương Viễn chỉ muốn một tát đập chết Tống Dương.

Dĩ nhiên, Vương Viễn không cần quyển công pháp này thì bớt đi một đối thủ cạnh tranh, mọi người đương nhiên sẽ không bỉ ổi đến mức cứng rắn ép Vương Viễn nhận.

Sau một hồi chuyền qua chuyền lại, đến cuối Bôi Mạc Đình có một chút ưu thế, cướp được quyển "Dạ Xoa Thập Tam Thức" từ trong tay Đinh Lão Tiên.

Lúc Bôi Mạc Đình lấy được quyển công pháp này, trong hốc mắt đều là nước mắt, phái Hoa Sơn chó má thật con mẹ nó không có tiền đồ.

...

Chia xong công pháp, Tống Dương tiếp tục lục lọi thi thể.

Hầu Thông Hải này cũng không phải là loại BOSS mạnh, có thể ra được một quyển võ học trung cấp đã rất phù hợp với cấp bậc của gã rồi.

Tiếp đó Tống Dương lấy ra được đủ loại trang bị, cái gì mà Ác Giao Hộ Oản, Thông Thiên Kính Giáp. Tuy rằng tên rất oai phong nhưng đều là phẩm chất Lợi Khí, có còn hơn không.

Ngay lúc mọi người cho rằng tên Hầu Thông Hải này không thể lôi ra được thứ tốt nữa thì đột nhiên trong tay Tống Dương nặng trĩu, một hạt châu tròn vo màu vàng rơi vào trong tay.

"Đây là cái gì?"

Thấy hạt châu trong tay Tống Dương, mọi người có chút buồn bực, nhìn bộ dạng như vậy không lẽ là đan dược?

"Sa Linh Châu!"

Tống Dương nhìn thoáng qua thuộc tính, sau đó tiện tay mở ra.

[Sa Linh Châu]

Phân loại: Bảo vật

Hành Sa Chi Thuật: Kết hợp với vũ khí, điều khiển cát.

Bối cảnh bảo vật: Bảo vật trấn giữ dưới đáy sông Hoàng Hà, người cầm được có khả năng điều khiển cát trong vạn dặm.

"Bảo vật? Đây là vật gì?"

Thuộc tính của Sa Linh Châu được trưng ra, tất cả mọi người có chút ngây người.

Trong Đại Võ Tiên, ngoại trừ công pháp, vật phẩm được chia làm vài loại lớn như: trang bị, đan dược, đạo cụ… mà đồ như bảo vật này là lần đầu nhìn thấy.

Tuy rằng thuộc tính Sa Linh Châu rất ngắn, nhưng không khó để nhìn ra được thuộc tính mạnh mẽ của món đồ này.

Điều khiển cát...

Xem ra Hành Sa Chi Thuật của Hầu Thông Hải là xuất phát từ cái này.

Vốn Hầu Thông Hải cũng không phải là loại BOSS mạnh mẽ gì, chỉ là nhờ có hạt châu này mà trở nên khó chơi như vậy. Chính vì vậy có thể thấy được sức mạnh của viên Sa Linh Châu này. Chò dù Tống Dương là người mới cũng nhìn ra được sự quý hiếm của hạt châu này.

Loại đồ này đương nhiên không phải là vật phẩm rơi cố định, có thể moi được cái này ra, vận may của Tống Dương quả đúng là bùng nổ.

"Ai muốn cái này?"

Tống Dương giơ Sa Linh Châu hỏi.

Hành Sa Chi Thuật đỏi hỏi cần phải sử dụng kết hợp với vũ khí, võ học phái Tiêu Dao phần lớn đều là công pháp đấm đá, không có vũ khí thì Sa Linh Châu này cũng không dùng được.

Uy lực của Hành Sa Chi Thuật này như thế nào tạm không bàn đến, lúc xuất chiêu ra vẫn khá phô trương, so với đánh đánh giết giết đẹp hơn bao nhiêu.

"Cái này ta không cần!"

Bôi Mạc Đình giơ tay trước tiên.

"Cút!"

Mọi người dựng thẳng ngón giữa nói: "Con mẹ nó ngươi có muốn cũng không cho ngươi, ngươi đã lấy được một cuốn công pháp trung cấp rồi, đồ không biết xấu hổ."

"Ta cũng không dùng được..."

Nhất Mộng Như Thị cầm châm trong tay vẽ một vòng nói: "Vũ khí của ta e là không dùng được cái này..."

"Hai chúng ta cung không khác nhau lắm..." Độc Cô Tiểu Linh ở một bên phụ họa.

Hai cô nương một dùng châm, một dùng nỏ, đều là vũ khí tầm xa, nỏ thì còn đỡ hơn một chút, ít nhất cầm trong tay cũng có cảm giác, cầm một cây châm điều khiển cát, vẫn cảm thấy có chút quái dị.

Những người khác không dùng tới, Đinh Lão Tiên một tên cặn bã ngay cả công pháp của môn phái cũng không học được, thì càng không dùng tới.

Cuối cùng hạt châu này được giao vào tay Vương Viễn.

"Ha ha, ta cố mà nhận vậy." Vương Viễn cười ha ha một tiếng nhận lấy Sa Linh Châu đắc ý nói: "A Bôi à, ta cho ngươi một món quà."

Nói xong, Vương Viễn liền rút thiền trượng từ trong lòng ra.

"?"

Bôi Mạc Đình nghe vậy, trên đầu nhảy ra một dấu hỏi chấm.

"Nhất Trụ Kình Thiên tới!"

Lúc này chỉ thấy Vương Viễn cười ti tiện một cái, bất chợt đem thiền trượng đập xuống đất.

"Ầm ầm!"

Một đống cát bất ngờ dựng thẳng trên mặt đất.

"..."

Các cô gái tức thì đen mặt, Bôi Mạc Đình thì trực tiếp đen tới cổ luôn, hung dữ mắng: "Con lừa trọc chết bầm! Nếu không phải ông đây đánh không lại ngươi, đã sớm giết chết ngươi rồi!"

Tên hòa thượng cặn bã này, quả thực rất đê tiện...

"Ở đây còn có một cây đinh ba!"

Tiếp tục sờ mó thi thể, Tống Dương chỉ chỉ cánh tay cụt của Hầu Thông Hải trên mặt đất, sau đó nhặt cây đinh ba trên đất lên.

Cây đinh ba này gọi là Tam Xoa Phân Thủy Kích, phẩm chất Tinh Lượng, thuộc tính đã trên trung cấp.

Thế nhưng Vương Viễn không biết làm gì với loại vũ khí thuộc về biển như đinh ba này, loại vũ khí này ít được chú ý, chỉ có Huyền Sách Quân ở Tây Bắc mới dùng đến, vì vậy liền trực tiếp ném cho Đinh Lão Tiên để gã đem đi bán lấy tiền.

Sau khi thu thập xong chiến trường, mọi người lần thứ hai cảm thán về khí chất vương giả của người mới chơi Tống Dương.

Một con BOSS cấp 30, móc ra được một quyển công pháp trung cấp, một món trang bị Tinh Lượng, kể ra vài món trang bị Lợi Khí thì cũng thôi, đằng này còn móc ra được một món bảo vật.

Dựa vào khả năng này, phỏng chừng cũng là nhảy xuống vách núi cũng có thể gặp phải ông già lợi hại.

Đi qua quảng trường Hoàng Hà bang, nhóm người Vương Viễn đi đến cảnh tượng cuối cùng của Hoàng Hà bang – Hiệp Nghĩa đường.

Không nhìn lầm đâu, đám này làm thổ phỉ ở Hoàng Hà này thì thôi đi, còn xây dựng một cái Hiệp Nghĩa đường... xem ra bọn chúng còn cho rằng mình là người hiệp nghĩa.

Ngay cả tên vô liêm sỉ như Vương Viễn, cũng không thể không bái phục độ dày da mặt của đám Hoàng Hà bang khốn kiếp này.

Hiệp Nghĩa đường là một đại điện vô cùng rộng lớn, sau khi dọn dẹp xong đám đệ tử Tinh Anh của Hoàng Hà bang trong đại điện, một trận cuồng phong kéo tới.

Gió thổi đến nỗi đám người Vương Viễn không tự chủ được mà nhắm chặt hai mắt.

"Tên không sợ chết nào từ đâu tới, lại dám tàn sát đệ tử Hoàng Hà bang? Chẳng lẽ không để Quỷ Môn Long Vương vào mắt?"

Bạn cần đăng nhập để bình luận