Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 370: Thiên Thủ Nhân Đồ

Đã từng nhìn thấy sự tàn nhẫn, nhưng mọi người vẫn chưa từng thấy ai độc ác như Vương Viễn vậy, một lời không hợp là định kéo BOSS cùng đến chỗ chết, đây mẹ nó thật đúng là đủ táo bạo.

Quả thực, Vương Viễn nói cũng không sai.

Người chơi có thể hồi sinh ngay lập tức sau khi chết, mà sau khi NPC chết thì lại phải im lặng đợi đợt quét mới. Cấp bậc của NPC càng cao thì chu kỳ quét mới lại càng dài.

Người chơi chết chạy từ điểm sống lại đến Triệu vương phủ chẳng qua cũng chỉ là chuyện trong mấy phút, mà nếu BOSS ở Triệu vương phủ chết, thì trong vòng vài phút chắc chắc không thể nào quét ra được.

Làm kinh động đến những BOSS khác ngược lại là chuyện tốt. Tu vi võ công của BOSS có cao tới đâu, cũng chỉ là chạy nhanh hơn và có sức lực lớn hơn người bình thường. Loại chuyện như dập lửa này chưa chắc đã mạnh hơn những người làm việc linh tinh ở Triệu vương phủ. Chỉ cần bọn họ dám tới đám cháy chắc chắn cũng sẽ là có đi mà không có về, ngược lại cũng đỡ cần mọi người đi tìm.

“Phượng Vũ lão đại, có câu nói này không biết có nên nói hay không!” Sau tiếng than sợ hãi, Mặc Bạch sáp lại gần bảo.

“Hửm? Cứ việc nói!”

“Làm thế nào mà ngươi có thể nghĩ ra được một cách độc ác như vậy trong thời gian nhanh như thế?” Vẻ mặc của Mặc Bạch tôn sùng, hiển nhiên là muốn xin chỉ bảo từ tận đáy lòng.

“Liên quan khỉ gì đến lão tử!”

Vương Viễn nhún vai đáp: “Lửa là do các người phóng, mệnh lệnh là do Phi Vân lão đại ra, ta chỉ đề nghị thôi nha.”

“Ngươi kêu chúng ta phóng hỏa sao?” Mặc Bạch kinh ngạc nói.

“Phí lời!” Vương Viễn nghiêm mặt đáp: “Lão phu khiêm tốn, nho nhã và chính trực, sao có thể làm ra loại chuyện độc ác này được?”

Lời này cũng không sai, Vương Viễn vẫn luôn xúi giục người khác làm chuyện xấu, nhưng bản thân lại chưa từng nhúng tay vào loại chuyện táng tận lương tâm như phóng hỏa và đốt rừng...

“Trời đụ, ngài thật đúng là khiêm tốn quá đi.” Mặc Bạch nghẹn ngào không nói nên lời.

“Để ta làm cũng không phải không được.” Vương Viễn lại nói tiếp: “Từ nhỏ ta đã được dạy đạo lý phải bảo vệ môi trường, và thề phải làm một đại sứ bảo vệ môi trường. Nếu phóng hỏa thì ngươi phải thêm tiền...”

“Ta...”

Phi Vân Đạp Tuyết lắc đầu trong sự cạn lời, chỉ vào Ngạnh Hạp Ngọc Khê và bảo: “Ngọc Khê này, ngươi đi phóng hỏa đi!”

“Gì?” Vẻ mặt của Ngạnh Hạp Ngọc Khê ngẩn tò te, tiểu tử này tự cho rằng mình không hề giống người xấu một chút nào.

“Ngươi ở phái Ngũ Độc, không phải loại chuyện phóng hỏa giết người vốn là sở trường của ngươi sao, lẽ nào để ông chủ đi làm chuyện xấu chắc? Đi mau, đi mau đi.” Mặc Bạch ở một bên thúc giục.

“Nếu Ngọc Khê đi phóng hỏa, vậy ngươi tự sát trước đi.” Lúc này, Vương Viễn lại nói.

“Tự sát? Dựa vào cái gì?” Mặc Bạch tức giận.

“Phí lời! Ngươi không tự sát rồi chạy lại phụ bản thì chúng ta sẽ bị diệt hết cả đoàn sao?” Vương Viễn coi thường, còn là cao thủ cơ đấy, ngay cả kiến thức thông thường cũng chẳng biết.

Tuy Triệu vương phủ trước khi khai phá là một thể với thế giới này, nhưng thân là cảnh trong phụ bản, cơ chế khiêu chiến cũng giống với phụ bản bình thường.

Sau khi bắt đầu khiêu chiến, sau khi người chơi trong đội ngũ khiêu chiến chết thì có thể chạy trở lại phụ bản, nhưng một khi bị diệt cả đoàn thì sẽ bị phán định là khiêu chiến thất bại, cảnh tượng phụ bản sẽ sắp xếp lại.

Trước đó để Mặc Bạch chết, sau đó chạy về nấp ở gần lỗ chó, như vậy cho dù những người khác bị chết cháy cũng sẽ không bị hệ thống phán là bị diệt cả đoàn. Đến lúc đó, những người khác cứ vào lại phụ bản là được. Mặc Bạch cũng là bị suy nghĩ của Vương Viễn làm cho bối rối, nên quên mất vẫn còn cài đặt này.

“Bỏ đi, vẫn là ta đi làm thằng đểu, Ngọc Khê, đốt cho ta...”

“Cút!” Ngạnh Hạp Ngọc Khê dựng ngón giữa lên với Mặc Bạch một cách hung dữ.

“Không cần phiền như vậy! Lão phu xuất hiện là được!”

Ngay lúc Ngạnh Hạp Ngọc Khê lấy bật lửa cầm tay ra định đi phóng hỏa, thì một giọng nói khàn khàn đột nhiên vang lên bên tai. Ngay sau đó một bóng người từ trên trời giáng xuống trước mặt năm người.

Chỉ thấy dáng người của người đó cực kỳ thấp bé, mặc một bộ quần áo màu xanh thẫm, ánh mắt như điện, thoạt nhìn hung dữ và khôn khéo, trong tay cầm hai cây bút phán quan đen nhánh, như thể được rèn ra từ thép tinh luyện.

“Là ngươi!!”

Nhìn thấy bộ dáng của BOSS, mấy người Phi Vân Đạp Tuyết cả kinh trong lòng.

Nhóm người Phi Vân Đạp Tuyết đã bị diệt toàn đoàn mấy lần ở Triệu vương phủ. Hiển nhiên đã rất quen mắt người nhỏ bé trước mặt này. Tuy không biết BOSS này có lai lịch gì, nhưng mỗi một lần mấy người bọn họ bị diệt đoàn, gần như đều do chú lùn trước mặt này lén hạ độc thủ.

“Ha ha ha!”

Chú lùn kia cười một tiếng quái dị, trước tiên liếc mắt nhìn mấy người Phi Vân Đạp Tuyết một cái, sau đó nhìn chằm chằm vào Vương Viễn: “Thiết nghĩ Thiên Thủ Nhân Đồ Bành Liên Hổ vào Nam ra Bắc mấy chục năm, tự nhận túc trí đa mưu, cũng đã làm không ít chuyện xấu, nhưng hôm nay mới biết kẻ sinh sau ắt hơn hẳn người đi trước.”

Thiên Thủ Nhân Đồ - Bành Liên Hổ (Giang Hồ Hào Khách)

Cấp bậc: 55

Cảnh giới: Dung Hội Quán Thông

Điểm khí huyết: 100000/100000

Điểm nội lực: 5000/5000

Võ học tinh thông: Ám khí điểm huyệt

Giới thiệu bối cảnh: Tội phạm khu vực Hà Bắc và Sơn Đông, dưới tay có rất nhiều lâu la, thanh thế rất lớn, người này hiểu biết sâu rộng, làm nhiều việc ác, giết người như ngóe, ngoại hiệu là “Thiên Thủ Nhân Đồ”, có quan hệ cá nhân rất tốt với Sa Thông Thiên, thường xuyên giúp Hoàng Hà bang kinh doanh không cần vốn.

Theo như chú lùn kia tự giới thiệu thì thông tin về Bành Liên Hổ xuất hiện trước mắt mấy người Vương Viễn.

Không ngờ Bành Liên Hổ này bề ngoài xấu xí, vừa thấp vừa bé, vậy mà lại là Giang Hồ Hiệp Khách cấp năm mươi lăm, còn mạnh hơn Linh Trí Thượng Nhân một chút.

Con người Bành Liên Hổ này âm hiểm giả đối, từ trước đến nay có thể đánh lén được thì tuyệt đối sẽ không cứng rắn đối đầu. Vốn Bành Liên Hổ muốn mượn ưu thế hoàn cảnh để thầm đánh lén mọi người. Ai ngờ trong đội của Phi Vân Đạp Tuyết lại có một người hung ác không ra bài theo thường lệ như Vương Viễn, vậy mà lại lợi dụng quy tắc của hệ thống để một lưới bắt hết tất cả mọi người. Bất đắc dĩ, Bành Liên Hổ chỉ đành nhảy ra.

Bạn cần đăng nhập để bình luận