Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 1203: Hoàn thành nhiệm vụ

"Khà khà!"

Nghe được lời này của Tống Viễn Kiều, trong lòng Vương Viễn cười tới nở hoa.

Thật không biết Trương Tam Phong nghĩ thế nào mà lại tìm một tên ngu ngốc như vậy, làm người nối nghiệp mình, cho cái thang là bò lên ngay, ta xem tẹo nữa ngươi xuống đài thế nào!

Suy nghĩ xong, Vương Viễn lại tiếp tục tâng bốc: "Chúng ta hành hiệp trượng nghĩa chính là sứ mệnh, Tống đại hiệp lại đem việc hiệp nghĩa thành bổn phận của mình, cho thấy tâm cảnh rất cao, hơn xa hòa thượng ta rồi."

"Ngộ Si đại sư thật sự quá khách khí!" Tống Viễn Kiều được Vương Viễn tâng bốc lên tận trời, cảm thấy sướng lên tiên.

Thấy thời cơ đã đến, Vương Viễn lấy thư ra đưa tới trước mặt Tống Viễn Kiều nói: "Gia sư biết Tống đại hiệp là người hiệp nghĩa, nay muốn liên lạc các danh môn chính phái thương nghị đại sự, cố ý sai ta tới truyền tin cho Tống đại hiệp."

"Ồ? Chuyện lớn gì thế?"

Tống Viễn Kiều nhận thư, lấy ra đọc, sau đó sắc mặt lập tức tối xuống.

Ban đầu, lão Tống được Vương Viễn tâng bốc, trong lòng đang vui tới nở hoa, nhưng khi nhìn thấy nội dung trong bức thư thì mới biết, bản thân bị hòa thượng này cho vào bẫy.

Vây công đỉnh Quang Minh... Việc này khó quyết rồi.

Đỉnh Quang Minh kia là tổng đàn Ma giáo, cha vợ của ngũ đệ nhà mình là Bạch Mi Ưng Vương của Ma giáo, con trai ngũ đệ còn lại phó giáo chủ của Ma giáo...

Phái Võ Đang đương nhiên muốn hành hiệp trượng nghĩa, nhưng có Trương Thúy Sơn thì hoạt động vây công đỉnh Quang Minh lần này, thật sự rất khó quyết.

"Đại ca, trong thư viết gì thế?"

Thấy sắc mặt Tống Viễn Kiều đại biến, Ân Lê Đình chen tới hỏi.

"À thì..."

Tống Viễn Kiều thầm giật mình, cảm giác như trời muốn sụp xuống, trong lòng hò hét khóc lóc: "Sư phụ à, việc này làm sao bây giờ?"

Nếu chỉ có một mình Trương Thúy Sơn thì việc này còn dễ nói. Cùng lắm thì Tống Viễn Kiều mặt dày nói phái Võ Đang không muốn tham gia vào việc này, mặc cho người trong thiên hạ nhạo báng.

Thất hiệp Võ Đang tình như tay chân, tuyệt đối không vì thiên hạ nhạo báng mà làm ra chuyện vì đại nghĩa diệt thân. Nhưng bây giờ hòa thượng này lại kéo Ân Lê Đình vào chuyện này, nên không dễ quyết định.

Nam nhân mà, nào có mối thù nào lớn hơn mối thù giết cha đoạt vợ chứ.

Ma giáo vũ nhục Ân Lê Đình tới như vậy thì thù hận đương nhiên không cần nhiều lời. Tuy Dương Tiêu đã chết, nhưng Ma giáo còn đó, nỗi nhục của Ân Lê Đình còn chưa báo được, hận ý đối với Ma giáo chưa từng giảm đi chút nào.

Nếu không đồng ý việc này, thì chính là không xem Ân Lê Đình là huynh đệ.

Tham dự thì đắc tội ngũ đệ, không tham dự thì đắc tội lục đệ, Tống Viễn Kiều thực sự quá khó nghĩ.

"Là chuyện sáu môn phái lớn vây công đỉnh Quang Minh!" Thấy Tống Viễn Kiều không dám nói, Vương Viễn ở bên cạnh bèn nói giúp.

"Vây công đỉnh Quang Minh?"

Nghe Vương Viễn nói vậy, Ân Lê Đình hưng phấn nói: "Đây là chuyện tốt mà đại ca, rốt cuộc có thể diệt trừ hoàn toàn Ma giáo rồi!"

"Nhưng..."

Tống Viễn Kiều ấp úng nói: "Không phải ngươi không biết, phó giáo chủ Ma giáo là con của ngũ đệ, nếu ta..."

"Chuyện này... Ta." Tống Viễn Kiều vừa dứt lời, Ân Lê Đình đột nhiên không biết nên nói cái gì nữa.

Ân Lê Đình này có vẻ ngoài nho nhã hiền hòa, trọng tình cảm nhất, sở dĩ áp chế hận ý với Ma giáo nhiều năm như vậy cũng là vì Trương Thúy Sơn.

"Lời ấy Tống đại hiệp nói sai rồi!"

Vương Viễn vội vàng ở bên châm ngòi thổi gió nói: "Từ xưa chính tà không chung đường, diệt trừ Ma giáo chính là chuyện lớn tạo phúc cho muôn dân thiên hạ, há lại vì chuyện riêng mà bỏ qua hai chữ hiệp nghĩa? Võ Đang lấy hiệp nghĩa lập phái, cũng là môn phái số một số hai trong thiên hạ, không thể làm hỏng thanh danh của Trương chân nhân."

"..."

Vương Viễn rất giỏi đâm thọc, lời nào cũng chọc thẳng vào điểm yếu của Tống Viễn Kiều, cuối cùng còn không quên lấy Trương Tam Phong mà Tống Viễn Kiều tôn trọng nhất ra.

Nếu đây là đóng nắp quan tài, thì câu nói kế tiếp của Vương Viễn chính là một búa đóng đinh lên cái nắp kia.

"Hơn nữa!" Vương Viễn nhìn Ân Lê Đình nói: "Ngũ đệ là huynh đệ, chẳng lẽ lục đệ không phải là huynh đệ? Đáng đời bị cắm sừng? Hay là các ngươi thấy Ân lục hiệp thành thật, nên thật sự coi hắn thành người thành thật, để cho hắn chịu hết oan ức?"

Nói xong, Vương Viễn vẫn không quên lắc đầu thở dài nói: "Người thành thật nên chịu thiệt sao? Ân lục hiệp, ta cảm thấy không đáng thay ngươi."

"..."

"..."

Vương Viễn châm chọc một phen, Tống Viễn Kiều nhìn Ân Lê Đình, trong lòng hổ thẹn.

Ân Lê Đình nhìn Tống Viễn Kiều, trong mắt tràn ngập nghi ngờ, giống như đang lặp lại câu hỏi của Vương Viễn: "Ngũ ca là huynh đệ của ngươi, chẳng lẽ ta không phải sao?"

"A di đà phật!"

Thấy bộ dạng hai người như vậy, Vương Viễn biết việc này đã thành công được tám phần, hắn tụng một tiếng phật hiệu rồi xoay người nói: "Cái gì nhẹ cái gì nặng, kính xin Tống đại hiệp suy nghĩ cẩn thận. Diệt Tuyệt sư thái phái Nga Mi đã đồng ý chuyện này, tiếp đây ta còn phải đi Hoa Sơn, Không Động, Côn Luân một chuyến!"

Nói xong, Vương Viễn cất bước đi tới cửa đại điện.

Lúc này, chỉ nghe Tống Viễn Kiều lớn tiếng nói: "Ngộ Si đại sư, phái Võ Đang ta và phái Thiếu Lâm chính là thái sơn bắc đầu trong chốn võ lâm, tất nhiên là phải coi việc giữ gìn chính nghĩa là nhiệm vụ của mình. Ngươi trở về nói cho Huyền Từ đại sư, việc này phái Võ Đang cũng là nghĩa bất dung từ."

Hệ thống nhắc nhở: Phái Võ Đang bị thuyết phục.

"Không hổ là phái Võ Đang lấy hiệp nghĩa lập phái! Tiểu tăng thay muôn dân thiên hạ cảm ơn trước!" Vương Viễn mỉm cười, đi ra khỏi điện Tử Tiêu.

Kế hoạch thuận lợi!

Cái gọi là sáu môn phái lớn, kỳ thật trong bối cảnh ban đầu chỉ có Thiếu Lâm, Võ Đang, Nga Mi mới được coi là môn phái lớn.

Không Động, Hoa Sơn và Côn Luân đều là môn phái nhị lưu, nhưng bởi vì người chơi thích chơi kiếm nên phái Hoa Sơn mới có thể trở thành môn phái nhất lưu.

Nay ba môn phái lớn trong sáu môn phái đã quyết định tham dự vây công đỉnh Quang Minh, nhất là phái Võ Đang dây dưa không rõ với Ma giáo cũng đã đứng ra làm gương, thì môn phái khác tất nhiên không cần nhiều lời.

Ngũ lão của Không Động và vợ chồng Hà Thái Cung của Côn Luân sau khi nhận được thư của Huyền Từ, đều tỏ vẻ nghĩ bất dung từ. Cuối cùng Vương Viễn đi tới phái Hoa Sơn, tuy Nhạc Bất Quần còn đang ghét Vương Viễn, nhưng năm môn phái khác đã quyết định tham dự, thì phái Hoa Sơn bọn họ đương nhiên cũng không thể tụt lại để mang cái danh không hiệp nghĩa được.

Đi một vòng, chưởng môn của năm môn phái lớn đều bị Vương Viễn thuyết phục.

Bạn cần đăng nhập để bình luận