Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 780: Rốt cuộc là cảm giác gì?

“Coong!”

Một cước được rót hết toàn bộ nội lực trên người của Ngọn Gió Trên Biển, giẫm mạnh lên ngực của Vương Viễn, phát ra một tiếng vang lớn.

Hắn ta lập tức cảm thấy chân mình tê rần, suýt chút nữa không đứng vững được mà ngã lăn xuống đất, còn Vương Viễn thì lại lông tóc vô thương, thanh máu trên đầu ngay cả “-1” cũng không rớt ra nổi.

“Sao... sao có thể như vậy được?”

Tư tưởng của Ngọn Gió Trên Biển đã hoàn toàn sụp đổ rồi, trong ánh mắt tràn đầy vẻ khó tin. Thử nghĩ chút mà xem, dùng sát chiêu mạnh nhất vẫn luôn đánh đâu thắng đó giẫm lên người mục tiêu, nhưng mục tiêu thậm chí còn chẳng có một chút phản ứng nào, đổi lại là ai cũng sẽ nghi ngờ cuộc đời thôi.

“Đa tạ!”

Vương Viễn hơi mỉm cười, duỗi tay trái, túm lấy chân phải của hắn ta, tay phải cũng theo sát phía sau bắt lấy chân trái của Ngọn Gió Trên Biển, hắn rót nội lực lên hai cánh tay, rồi đột nhiên kéo sang hai bên, quát to một tiếng: “Mở!”

“Roẹt!”

Từ giữa háng đi lên, Ngọn Gió Trên Biển bị Vương Viễn kéo đứt làm đôi, chết ngay tại trận, hiện trường đẫm máu, hệ thống hình khối suýt chút nữa không theo kịp.

“Ặc...”

Thấy Ngọn Gió Trên Biển chết thê thảm như vậy, tất cả mọi người đều sợ hãi không thôi, người nhát gan thậm chí còn co thắt dạ dày, hệ thống nhắc nhở: [Cảnh báo, kiểm tra thấy cơ thể bạn không khỏe, xin hãy mau chóng thoát...]

Ặc... xé chết tươi người ta...

Con mẹ nó, nếu người làm chuyện này là cao thủ tà phái thì mọi người còn có thể cố chấp nhận một chút, nhưng người xé chết tươi người ta làm đôi này, lại là một hòa thượng Thiếu Lâm trang nghiêm như tượng Phật. Cảm giác này quả thực... Thiếu Lâm tự thân là người đứng đầu chính phái, chưa từng có thủ đoạn độc ác như vậy. Hòa thượng này rõ ràng là cao thủ chính phái, nhưng tại sao chỗ nào cũng lộ ra tà khí như thế?

Ánh mắt của khán giả nhìn Vương Viễn, càng lúc càng quái dị, yêu tăng, quả nhiên là người cũng như tên.

Ngay lúc tất cả mọi người còn đang trong cơn kinh hãi thì hệ thống tuyên bố, trận thứ hai, Một Đám Ô Hợp thắng.

Trận thứ hai đã kết thúc, khán giả vẫn chưa phục hồi tinh thần lại trong sợ hãi.

Làm đối thủ của Đám Ô Hợp, đám người Bên Bờ Hải Hà cũng bị dọa sợ.

Đối với thực lực của Vương Viễn, đám người Biển Trời Một Màu đã từng có suy tính đại khái trước khi thi đấu, biết thực lực người này cực cao, không kém hơn Lý Tiêu Dao là bao, mọi người cũng đã chuẩn bị tốt tâm lý.

Nhưng trăm triệu lần không ngờ tới, Vương Viễn lại hung tàn tới như vậy.

Thực lực cao thấp là một chuyện, nhưng thủ đoạn giết người của hắn quả thật máu tanh đến cực điểm, khán giả dưới đài nhìn còn sợ hãi, huống chi là đối thủ của Vương Viễn.

Sợ rằng không có ai thích bị người ta xé sống thành hai phần kinh khủng như thế.

May là đây còn là trong trò chơi, hệ thống đã cố hết sức làm cho cảnh tượng không còn quá máu tanh. Dù là như vậy, hành vi tàn bạo của Vương Viễn vẫn làm cho người ta hốt hoảng, người có tâm lý thừa nhận tương đối thấp, thậm chí đã bắt đầu suy nghĩ đầu hàng.

Có thể dọa tuyển thủ chuyên nghiệp thành như vậy, đủ thấy lực ảnh hưởng của một chiêu mới vừa rồi của Vương Viễn.

"Hòa thượng kia quả thật là gia súc!"

Ngọn Gió Trên Biển nước mắt nước mũi khóc lóc kể lể một phen, người nghe thấy đều cảm thấy chua xót trong lòng.

Tuy rằng người chơi chết như thế nào trong trò chơi đều không cảm giác đau đớn, nhưng trò chơi mô phỏng toàn diện như vậy, người chơi hoàn toàn được lạc vào cảnh giới kỳ lạ, bị người ta xé sống thành hai nửa trong lòng người bình thường đều sẽ lưu lại bóng ma. Bỏ đi thân phận tuyển thủ chuyên nghiệp, Ngọn Gió Trên Biển cũng chỉ là một người thường, gặp phải loại chuyện này, lòng còn sợ hãi cũng là̀ bình thường.

"Người anh em chớ có sợ, cái này chỉ là trò chơi, không có thương tổn đối với bản thân, ngươi coi như chúng ta chơi game bàn phím con chuột. . ."

Con chim ngốc Biển Trời Một Màu vừa vỗ vai Ngọn Gió Trên Biển làm phụ đạo tâm lý, vừa nói: "Nhưng ta thấy rất khó hiểu."

"Khó hiểu chuyện gì?"

Ngọn Gió Trên Biển hỏi ngược lại.

"Rốt cuộc là cảm giác gì!" Biển Trời Một Màu tò mò hỏi.

"Đúng vậy, là cảm giác gì?" Đám người Lý Tiêu Dao cũng đến gần, trên mặt mang theo nghi hoặc.

Lúc đó Ngọn Gió Trên Biển là bị Vương Viễn xé từ dưới xé lên, rốt cuộc là cảm giác như thế nào, mọi người cũng vô cùng thắc mắc.

"Trời ạ! Đậu móe các ngươi chứ!"

Ngọn Gió Trên Biển nổi giận. . . Đám người này rốt cuộc là thể loại gì thế, gã thật vất vả mới quên hết đi cảm giác vừa rồi, đám người khốn kiếp này lại lôi ra mà hỏi.

Nhưng Ngọn Gió Trên Biển vẫn thành thật trả lời: "Chính là cảm giác bị người xé!"

"Vậy cũng không phải đặc biệt kinh khủng." Biển Trời Một Màu nhíu nhíu mày, trên mặt mang theo một tia thất vọng, Ngọn Gió Trên Biển hận không thể nhét một chân vào trong miệng hắn ta.

"Là bộ phận phía dưới của ta bị người dùng lực xé ra!" Ngọn Gió Trên Biển im lặng một chút, sau đó thản nhiên nói.

"Hít. . ."

Nghe được những lời phía sau của Ngọn Gió Trên Biển, mọi người của Bên Bờ Hải Hà đều cảm thấy dưới háng mình rút gân.

"Con mẹ nó, ta nói nhé!" Biển Trời Một Màu thổn thức nói: "Trận thứ ba chúng ta có thể bỏ qua hòa thượng này!"

"À? Lão đại có ý gì?"

Lý Tiêu Dao hỏi.

Biển Trời Một Màu nói: "Hiện tại chúng ta còn có ưu thế hơn một điểm, cho nên trận thứ ba không cần phải xung đột chính diện với hòa thượng kia!"

"Lẽ nào ý của ngươi là lấy ưu thế hơn một điểm này, dây dưa với bọn họ?" Ngọn Gió Trên Biển hỏi.

"Đúng vậy!"

Biển Trời Một Màu nói: "Cố gắng giữ vững một điểm này, dù cho chúng ta không giết một người nào, chỉ cần chúng ta không bị bọn họ giết, là có thể thắng!"

"Có phải không biết xấu hổ quá hay không? Dù gì chúng ta cũng là chiến đội chuyên nghiệp. . ."

Máu Chảy Ngàn Dặm bĩu môi nói.

Chơi thả diều tuy là một loại chiến thuật, thế nhưng trong giới chiến đấu chuyên nghiệp, luôn bị người khác xem thường, dù sao cái quan trọng nhất của cao thủ chuyên nghiệp chính là tu vi và kỹ thuật. Dựa vào ưu thế đạt được trước dây dưa với đối thủ, mài chết đối phương, cái hành động này không chỉ mất mặt, đối với cao thủ chuyên nghiệp mà nói tuyệt đối là sỉ nhục.

Bạn cần đăng nhập để bình luận