Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 561: Sự lựa chọn của Tống Dương

Mà Sơn Nhạc Minh người ta là đại bang phái nổi tiếng trong nước, sau lưng còn có tiền tài chống đỡ, là tổ chức chiến đội chuyên nghiệp.

Chỉ cần gia nhập vào Sơn Nhạc Minh, với tư chất của Tống Dương, hiển nhiên không khó để trở thành tuyển thủ chuyên nghiệp. Trong một thời gian nhất định, trở thành một tuyển thủ ngôi sao trong giới thể thao điện tử cũng không phải là chuyện không có khả năng.

Hơn nữa, Sơn Nhạc Minh thân là tổ chức chuyên nghiệp, tiền lương của người ta chắc chắn cũng sẽ không ít.

Từ một cô gái ru rú trong nhà có thu nhập không đồng, trở mình thành một cao thủ chuyên nghiệp. Việc này đối với cô mà nói chắc chắn là một chuyện tốt.

Đây chính là vấn đề tương lai, nếu Vương Viễn vì chuyện của hiện tại mà ngăn cản cô, vậy khó tránh khỏi quá ích kỷ.

Xã hội hiện tại là gì, chơi trò chơi hiển nhiên không tồn tại thứ được gọi là trung thành. Ngươi đưa tiền cho ta làm việc thì gọi là làm thuê, không còn vấn đề gì khác. Huống chi, mối quan hệ giữa Tống Dương và Phi Vân Đạp Tuyết cũng không bình thường.

Nếu cô thật sự muốn đi tới chiến đội khác, Phi Vân Đạp Tuyết cũng không dám nói gì.

“Ngươi tự mình lo liệu đi, đây chính là chuyện tốt!”

Vương Viễn nghĩ một chút, cuối cùng đưa ra một đáp án mập mờ thế nào cũng được, thuận tiện nhắc nhở Tống Dương rằng đây chính là cơ hội.

“Ờm…”

Tống Dương cân nhắc một chút rồi hỏi: “Có thể trả bao nhiêu tiền?”

“Đây là tiền lương một năm!”

Thanh Tùng Tử duỗi năm ngón tay, quơ quơ trước mặt Tống Dương và Vương Viễn: “Năm triệu!”

Không khó để nhìn ra, Sơn Nhạc Minh vẫn vô cùng xem trọng Tống Dương.

Sở dĩ tiền lương của tuyển thủ thể thao điện tử từ trước đến này đều tương đối cao, là vì ngành thể thao điện tử ăn bằng thanh xuân, nhưng con số năm triệu này cũng không tính là nhỏ trong giới thể thao điện tử.

Dưới tình huống bình thường, tuyển thủ cấp chuyên nghiệp bình thường đều thường ở khoảng một triệu tệ. Trừ phi là loại cao thủ thể thao điện tử có giá trị cực cao đó, mới có thể đột phá mười triệu. Hiện tại, Tống Dương chẳng qua cũng chỉ là người chơi bình thường, Sơn Nhạc Minh có thể đưa ra cái giá như vậy, có thể thấy bọn họ cũng tính là cầu tài như khát nước đối với Tống Dương.

Nói xong, Thanh Tùng Tử lại bảo: “Chúng ta cảm thấy Vô Kỵ cô nương đáng giá để bồi dưỡng, nên tất cả cố ý tới đây mời ngươi gia nhập, hy vọng Vô Kỵ cô nương có thể suy nghĩ cẩn thận.”

“Ừm…”

Thế nhưng đối mặt với cái giá cao như vậy, biểu hiện của của Vương Viễn và Tống Dương đều cực kỳ bình tĩnh. Rõ ràng hai người cũng không coi thứ được gọi là năm triệu này quan trọng cho lắm.

Điều này ngược lại khiến Thanh Tùng Tử vô cùng bất ngờ.

Dù sao thì đa số người chơi bình thường đều có thu nhập thấp, thậm chí còn có người phải nợ tiền để chơi trò chơi. Đối mặt với tiền lương của cao thủ chuyên nghiệp, khó tránh khỏi sẽ kích động. Nhưng hai người này lại mang vẻ mặt bình tĩnh, dường như năm triệu đối với bọn họ mà nói vốn dĩ không đáng để nhắc tới.

“Có thể cho hắn đi cùng được không?”

Tống Dương cân nhắc một lát rồi chỉ vào Vương Viễn.

“Ta…”

Vương Viễn nghe vậy thì cảm động đến mức nước mắt đảo quanh, cái gì gọi là có phúc cùng hưởng, chính là đây. Tuy Tống Dương ăn chực uống chực, nhưng khi người ta giàu có lại chưa bao giờ quên bạn bè, nếu phát tài cũng không quên kéo mình theo.

Nghĩ đến đây, Vương Viễn ngẫm lại bản thân mình vì mấy bữa cơm mà trợn trừng mắt với người ta, lập tức cảm thấy bản thân mình không phóng khoáng cho lắm. Lúc trước để cô ăn mấy bữa cơm miễn phí đó, hắn cũng cảm thấy đáng giá.

Tuy hắn không thích làm công cho người khác, hơn nữa cũng không thiếu tiền, nhưng hắn cũng có chút cảm động khi Tống Dương có thể có lòng này.

“Tối nay tăng thêm hai món…”

Vương Viễn thầm quyết định…

“Chuyện này…”

Nhưng ai ngờ nghe được điều kiện của Tống Dương, Thanh Tùng Tử lại lắc đầu một cách khó xử: “E rằng không được đâu!”

“Ngươi có thể không biết, nhưng hắn rất mạnh đó, còn mạnh hơn ta nhiều!” Tống Dương còn không quên giải thích với gã.

Quả thực, với tu vi của Vương Viễn, Tống Dương cũng không phải là đối thủ của hắn, hiển nhiên hắn thừa sức để gia nhập vào tổ chức được gọi là chuyên nghiệp này.

“Tại sao?” Vương Viễn cũng có chút khó chịu.

Lão tử có muốn gia nhập vào bang phái các ngươi không là một chuyện, ngươi có cần lão tử hay không lại là một chuyện khác.

Mình từ chối và người khác từ chối mình là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau. Đối với Thanh Tùng Tử trực tiếp bác bỏ mình, độ hảo cảm của hắn về người này cũng đã giảm mạnh xuống.

“Ặc…”

Thanh Tùng Tử đáp: “Chúng ta là chiến đội chuyên nghiệp, nên danh tiếng rất quan trọng. Sơn Nhạc Minh chúng ta cũng có không ít cao thủ, không thể vì một cao thủ mà hủy cả chiến đội được.”

“Đệt!”

Vương Viễn đến cạn lời.

Nhưng Thanh Tùng Tử nói cũng đúng.

Xét cho cùng, thì tuyển thủ thể thao điện tử chuyên nghiệp cũng thuộc hàng nhân vật công chúng, có người hâm mộ, có nhà tài trợ, có thể còn phải thường lên sóng chương trình. Loại nghề nghiệp này, cho dù bản thân tuyển thủ không phải là người tốt nổi tiếng thiên hạ gì, nhưng ít nhất cũng phải là người bình thường.

Nhưng tiếng tăm của Vương Viễn hiện tại rõ ràng đã vượt khỏi phạm vi của người bình thường.

Kéo Ngưu Đại Xuân ác danh rành rành này vào bang phái, là chuyện cực kỳ làm hỏng nhân phẩm, có còn cần nhà tài trợ và người hâm mộ gì đó nữa hay không. Chẳng phải sẽ bị hủy hoại trong phút chốc nếu không thể duy trì được chiến đội hay sao.

Còn nữa, trong mắt Thanh Tùng Tử, cho dù là Vương Viễn hay là Tống Dương, thực ra đều thuộc hạng cao thủ dân gian, có thể có chút tiềm năng, nhưng so với nhân sĩ chuyên nghiệp của chiến đội chuyên nghiệp mà nói, lại hoàn toàn không đáng để nhắc tới. Sao có thể vì loại người chơi có nhân phẩm rác rưởi ở mức độ này mà phá hủy tương lai của mình được.

“Nếu hắn đã không thể gia nhập, vậy ta cũng sẽ không tham gia!”

Lần này Tống Dương không hề do dự mà trả lời vô cùng quyết đoán.

“Ê, ngươi làm vậy ta rất áy náy đó!” Vương Viễn hiển nhiên khó chịu vì mình bị ghét bỏ, nhưng hành vi này của Tống Dương thực sự khiến hắn hoảng sợ.

Nói đùa gì thế, đây chính là công việc có tiền lương năm triệu đó, vì mình mà từ bỏ… Mẹ nó, ai mà gánh cho nổi loại trách nhiệm này.

Bạn cần đăng nhập để bình luận