Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 108: Cướp đứa bé 2

Đám người của phái Ngũ Độc bị cơn lốc của Diệp Nhị Nương đẩy lui, vừa tiếp tục xông lên đã dính phải khói độc.

"Soạt soạt!"

Chỉ nghe thấy những tiếng kêu khiếp người liên tục vang lên, mấy tên đệ tử Ngũ Độc đứng ở phía trước ngay lập tức bỏ mạng.

"..."

Độc công bá đạo như vậy khiến cho tất cả mọi người đều toát mồ hôi đầy người.

"Hủ thi độc!"

Người của phái Ngũ Độc đều là dân chuyên trong việc sử dụng độc, chưa ăn qua thịt heo cũng đã thấy heo chạy, loại độc bá đạo như vậy chỉ có môn phái ẩn Tinh Túc mới có.

"Hừm..."

Tròng mắt của Vương Viễn đảo một vòng, sau đó hắn lặng lẽ gửi cho Bôi Mạc Đình một tin nhắn: "Chuẩn bị cướp đứa trẻ!"

Diệp Nhị Nương hung tàn như vậy, không những dùng đứa trẻ làm bia đỡ đạn, hơn nữa còn biết dùng độc, ở giai đoạn này người chơi muốn giết nàng cơ bản là không thể. Vì vậy những gì Vương Viễn có thể làm bây giờ chỉ là đoạt lại đứa trẻ trong tay Diệp Nhị Nương mà thôi.

"Không thể cướp..."

Bôi Mạc Đình do dự nói: "Diệp Nhị Nương dùng tay phải để ôm đứa trẻ, chỉ dùng đao bằng tay trái đã lợi hại như vậy, nếu cướp con của cô ta, để hai tay của cô ta đều được tự do thì chẳng phải..."

"Tại sao ngươi lại ngu như vậy!" Vương Viễn khinh bỉ: "Mục tiêu của chúng ta là đứa trẻ trong tay cô ta, hiểu không? Sau khi đứa trẻ bị cướp mất Diệp Nhị Nương mạnh tới mức nào không phải là việc của chúng ta!"

"Ớ, ngươi nói có lý!"

Nghe Vương Viễn nói xong, Bôi Mạc Đình đột nhiên phát hiện mình và đám người phái Ngũ Độc đều mắc phải một sai lầm.

Diệp Nhị Nương là BOSS cấp sáu mươi, quả thực rất lợi hại, nhưng bởi vì tay phải ôm đứa bé cho nên sức chiến đấu giảm đi khá nhiều, vì vậy vô luận là đám người Sa Nhân Úy hay Bôi Mạc Đình đều cho là không thể cướp đứa trẻ trong tay Diệp Nhị Nương, nếu không Diệp Nhị Nương khôi phục trạng thái tốt nhất thì tất cả mọi người ở đây đều không phải là đối thủ của cô ta.

Nhưng mọi người đều quên mất một chuyện, mục tiêu của nhiệm vụ là đoạt lại đứa trẻ, không phải đánh chết Diệp Nhị Nương... Chỉ cần cướp được đứa trẻ thì dù Diệp Nhị Nương có nghiền nát chỗ này cũng không phải việc của người chơi.

Không thể phủ nhận, người thiết kế trò chơi này tương đối vô sỉ, có thể thay đổi ý nghĩ của người chơi chỉ với vài thiết lập.

Bất quá suy nghĩ một chút cũng thấy hợp lí, người chơi cấp hai mươi làm sao có thể đánh bại được BOSS cấp sáu mươi, rất hiển nhiên nhiệm vụ này phải hoàn thành bằng cách khác.

Dựa vào hai lần thi triển kỹ năng của Diệp Nhị Nương, Vương Viễn có thể xác định được chỉ khi có người chơi đứng gần Diệp Nhị Nương thì cô ta mới sử dụng đại chiêu.

Không thể đặt niềm tin vào đám người Ngũ Độc thô bỉ chỉ biết đứng ở xa ném côn trùng, Vương Viễn chỉ có thể tự nhấc bước chân nặng nề xông về phía Diệp Nhị Nương.

Không đợi Diệp Nhị Nương quơ đao tấn công, Vương Viễn chắp tay, nội lực truyền chân khí lan khắp toàn thân, một luồng sáng vàng loé ra từ cơ thể Vương Viễn.

Kim Cương Bái Tháp!

Luồng sáng bao phủ quanh người Diệp Nhị Nương, Diệp Nhị Nương ngay lập tức bị kéo tới bên cạnh Vương Viễn.

Đúng như dự đoán, ngay tại lúc này, Diệp Nhị Nương ném đứa trẻ trên tay lên trời, tay phải giơ ra, định vỗ Vương Viễn một chưởng.

"Ha ha!"

Ngay tại lúc này, khóe miệng của Vương Viễn hơi giương lên, để lộ ra một nụ cười. Hắn đỡ một chưởng của Diệp Nhị Nương, sau đó hai tay bắt được hai cánh tay của Diệp Nhị Nương. Vương Viễn sử dụng Hồ Giảo Man Triền, kéo cô ta về phía sau.

"Ầm!"

Một chưởng của Diệp Nhị Nương in ở ngực Vương Viễn, Vương Viễn không nhúc nhích một chút nào, mà Diệp Nhị Nương thì bị Vương Viễn ôm vào trong ngực.

"Mẹ nó, mạnh như vậy!"

Đám người Sa Nhân Úy khi thấy ngay cả NPC Vương Viễn cũng không buông tha, tất cả đều vạn phần kính ngưỡng.

"??”

Diệp Nhị Nương bị Vương Viễn ôm, trong lòng hốt hoảng, vội vàng quay đầu nhìn đứa trẻ sơ sinh ở trên trời.

Chỉ thấy một bóng người áo đỏ phi qua, ôm đứa trẻ vào trong ngực.

"Con của ta!"

Thấy vậy, Diệp Nhị Nương vận nội lực, muốn thoát khỏi sự trói buộc của Vương Viễn.

Vương Viễn tiện tay hất một cái, ném Diệp Nhị Nương về phía Sa Nhân Úy, sau đó vội vàng chạy vào dịch trạm bên cạnh cùng với Bôi Mạc Đình.

Ở bên trong dịch trạm, đồng chí xa phu nhìn hai người Vương Viễn và Bôi Mạc Đình đang chạy như bị ma đuổi, mặt lạnh như tiền, nói:

"Ngươi có nhiệm vụ đặc biệt, chỉ có thể truyền tống ngẫu nhiên ở trong phạm vi thành Đại Lý."

"Nhiệm vụ đặc biệt? Nhiệm vụ gì?"

Nghe được lời của xa phu, mặt Vương Viễn và Bôi Mạc Đình hiện đầy những dấu hỏi. Vương Viễn mở danh sách nhiệm vụ ra, trong thanh nhiệm vụ, ngoài nhiệm vụ sư môn mà hắn chưa trả ra thì không có một nhiệm vụ nào khác.

"Con của ta!"

Ngay lúc hai người Vương Viễn vẫn đang cảm thấy khó hiểu, tiếng kêu thê lương của Diệp Nhị Nương lại vang lên một lần nữa.

Nghe thấy tiếng kêu của Diệp Nhị Nương, gáy hai người chợt lạnh toát. Vương Viễn vội vàng móc bạc ra, nhét vào tay xa phu, nói: "Truyền tống ngẫu nhiên thì ngẫu nhiên! Nhanh lên một chút!"

Mặc dù bên trong dịch trạm là khu an toàn, nhưng đó là đối với người chơi thôi, đối với Diệp Nhị Nương thì không phải.

"Hân hạnh được phục vụ!"

Xa phu khẽ mỉm cười. Ngay sau đó, cảnh tượng trước mắt hai người biến đổi, bị truyền tống ra bên ngoài thành.

Thấy sau lưng không có Diệp Nhị Nương, hai người Vương Viễn thở phào một hơi.

Sau khi nghỉ ngơi một lát, Bôi Mạc Đình nhìn đứa bé trong tay, hỏi Vương Viễn: "Xử lý đứa nhỏ này như thế nào?"

Cứu người là ý niệm nổi lên trong chốc lát, thế nhưng cứu xong xử lí đứa nhỏ thế nào lại là một vấn đề.

Nếu cứu được một người trưởng thành thì rất đơn giản, có thể ném hắn ở một chỗ nào đó, để hắn tự sinh tự diệt. Thế nhưng đứa bé này chỉ là một đứa bé, căn bản không có năng lực tự chăm sóc cho bản thân.

Vứt bỏ, hai người thật vất vả mới cứu được đứa bé từ tay Diệp Nhị Nương, bây giờ lại vứt bỏ thì chẳng khác nào giết đứa bé.

Không vứt bỏ, hành tẩu giang hồ làm sao mang theo một đứa bé được?

Người đến cái đó của nam nhân còn không có như Bôi Mạc Đình ôm đứa bé để tìm kiếm sự an ủi trong lòng sao?

"Theo ta nghĩ, chúng ta chắc cũng có thể trả nhiệm vụ."

Vương Viễn sờ cằm, suy tư nói.

Bạn cần đăng nhập để bình luận