Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 1143: Trúng kế

Nói đến đây, Sấu Đầu Đà lại nói: "Ta đã nói nữ nhân là mầm tai họa! Giáo chủ phu nhân nuôi một đám tiểu bạch kiểm như thế, đã xảy ra chuyện..."

"Tình huống như thế nào? Bạch Long sứ?" Vương Viễn càng mơ hồ.

"Không dối gạt ca ca, ta chính là Bạch Long sứ!" Vi Tiểu Bảo nói: "Ở trên đảo có hai phái, phái cổ hủ là lão huynh đệ của giáo chủ, tư cách cao, phái thiểu số là do giáo chủ phu nhân bồi dưỡng thực lực, tuổi trẻ tài cao, đã có mâu thuẫn từ lâu."

"Không sai!"

Sấu Đầu Đà cũng nói: "Người của phái thiểu số mắng người phái cổ hủ cậy già lên mặt vay tiền không biết xấu hổ... Người phái cổ hủ cũng nói người phái thiểu số có một chân với phu nhân... Nghe nói Vô Căn đạo nhân còn nhìn thấy phu nhân đi đan phòng tìm thuốc an thai..."

"Thật sao? Cho dù ngươi nói vậy thì ta cũng phải truy hỏi kỹ càng !" Nghe được những lời này của Sấu Đầu Đà, ba người Vương Viễn đều chấn động tinh thần.

Độc Cô Tiểu Linh nói: "Tìm thuốc an thai thì sao? Chẳng may là giáo chủ thì sao?"

"Giáo chủ lão nhân gia ông ta đã cao tuổi rồi... Từ lâu đã..." Sấu Đầu Đà không chút do dự nói, đang nói vội vàng che miệng lại.

"Thú vị!" Ba người Vương Viễn lập tức lộ ra nụ cười hài lòng.

"Đồ kỹ nữ này, ta đã biết nàng lẳng lơ từ lâu!" Vi Tiểu Bảo đầu tiên là hề hề lộ ra một nụ cười bỉ ổi, sau đó giống như là nghĩ tới điều gì đó, lập tức vội vàng hỏi: "Đúng rồi, nhóm lão bà của ta đâu? Các nàng không sao chứ."

Lão bà? Nhóm?

Nghe thấy những lời này của Vi Tiểu Bảo, Phương Đông Chưa Tỏ có một loại xúc động muốn đánh người. Vẫn là ở trong hiện thực tốt hơn, nhân viên công chức ít nhất được cộng thêm một trăm điểm trong những buổi hẹn hò... Còn trong trò chơi mọi người đều là chó độc thân.

"Các nàng ở chỗ của giáo chủ phu nhân, chắc sẽ không có chuyện gì..." Sấu Đầu Đà bỗng chốc cảm thấy sợ run người, trả lời.

"?"

Thấy Sấu Đầu Đà ấp a ấp úng, Vương Viễn có phần cảnh giác.

"Vậy thì tốt quá!"

Vi Tiểu Bảo hưng phấn nói: "Hiện tại Ngũ Long Môn đánh nhau, thiên hạ đại loạn, đúng lúc để đi cứu người!"

"Chậm đã!"

Vương Viễn khoát tay một cái nói: "Thần Long giáo các ngươi đánh nhau như thế, giáo chủ mặc kệ?"

"Đệ tử của Ngũ Môn đánh đến mức quên cả bản thân, giáo chủ cũng không đè ép được!" Sấu Đầu Đà trả lời.

"Đây thật sự là cơ hội tốt ngàn năm có một!"

Vi Tiểu Bảo kích động nói: "Đảo Thần Long lấy Hồng giáo chủ làm chủ, bây giờ ngay cả Hồng giáo chủ cũng không đè ép được bọn hắn, đúng là thời cơ tốt để chúng ta lên đảo cứu người, đại ca, ngươi dẫn ta đi cùng chứ."

Hệ thống nhắc nhở: Bạn phát động nhiệm vụ cốt truyện ẩn [Tay Trong Tay], có tiếp nhận hay không?

"Chuyện này..." Vương Viễn có phần khó xử, bởi vì hắn nhìn ra được tên Sấu Đầu Đà này dường như đang nói dối.

"Tiểu Phương, bên trong nguyên tác là như thế nào?" Vương Viễn hỏi Phương Đông Chưa Tỏ nói.

Trong trò chơi, mặc dù nội dung cốt truyện sẽ có vài chỗ sai lệch với nguyên tác, nhưng đại khái vẫn sẽ bám sát kịch bản của nguyên tác.

"Đừng nghe hắn! Có gian trá!" Phương Đông Chưa Tỏ nói: "Tên Sấu Đầu Đà này đang lừa người!"

"Huynh đệ à, ngươi cũng nghe rõ rồi chứ!" Vương Viễn nói: "Không phải ca ca không giúp ngươi... Thực sự là muốn tốt cho ngươi."

Nói xong Vương Viễn từ chối nhiệm vụ của Vi Tiểu Bảo.

Nhiệm vụ chủ yếu của mấy người Vương Viễn chính là bảo hộ Vi Tiểu Bảo chu toàn, lúc này tất nhiên không thể bởi vì một nhiệm vụ nhánh ẩn, mà khiến cho Vi Tiểu Bảo lâm vào hiểm cảnh.

"Rầm!"

Vương Viễn vừa dứt lời, đột nhiên thân thuyền rung lên, dường như là bị cái gì đụng phải, đám người Vương Viễn trong khoang thuyền bỗng nhiên ngã trái ngã phải.

Cùng lúc đó, cũng nghe thấy bên trên boong tàu có người đang gọi: "Không tốt, có hải tặc!"

"Ha ha ha!"

Nghe thấy giọng nói bên trên boong tàu, Sấu Đầu Đà đột nhiên cười “Ha ha” một tiếng, hai tay vừa dùng lực, "Ầm!" một tiếng, giật đứt giây thừng trên tay, ngay sau đó lăn người về phía trước, giống như một quả cầu lăn đến trước mặt Vi Tiểu Bảo, bàn tay thô ngắn duỗi về phía trước, kéo cổ áo của Vi Tiểu Bảo lại.

"Đi theo ta đi!"

Nói xong, Sấu Đầu Đà tiến lên một bước đi tới một bên khoang thuyền, bỗng nhiên giậm chân một cái.

Thân thuyền vẫn chưa ổn định trở lại, ngay lập tức lắc lư kịch liệt lần nữa.

"Không ổn, đừng để hắn chạy!"

Thấy Sấu Đầu Đà muốn bắt Vi Tiểu Bảo chuẩn bị chạy trốn, Vương Viễn kinh hãi, nhưng bây giờ thân thuyền đang không ngừng lắc lư, Vương Viễn là người phương bắc, trong hiện thực cũng chưa ngồi thuyền bao giờ... Cưu Ma Trí là tuyệt đỉnh cao thủ gặp phải tình huống này cũng không đứng thẳng được, huống chi là Vương Viễn?

Phương Đông Chưa Tỏ và Vương Viễn cũng không có gì khác biệt, tên này là người Đông Bắc, còn vịt cạn hơn cả Vương Viễn.

Mặc dù đám người đều muốn ngăn cản Sấu Đầu Đà, nhưng lại hữu tâm vô lực.

Trong ba người chỉ có một mình Độc Cô Tiểu Linh lại vẫn đứng vững, nghe thấy tiếng kêu của Vương Viễn, Độc Cô Tiểu Linh không nói hai lời giơ cung nỏ lên, bắn một đợt xạ kích.

Sấu Đầu Đà có võ công cực cao, thuận tay vung một cái, đẩy bay tất cả mũi tên của Độc Cô Tiểu Linh.

Cái này vẫn chưa đủ, Độc Cô Tiểu Linh đã vọt tới trước mặt Sấu Đầu Đà, quơ nắm tay đấm về phía Sấu Đầu Đà.

Trong lúc tung quyền, cung nỏ trong tay Độc Cô Tiểu Linh hóa thành một quyền giáp màu đen bao trùm nắm đấm, nắm đấm nện đến trước mặt Sấu Đầu Đà, đã hoàn toàn bị cơ quan bao trùm.

Sấu Đầu Đà nhìn cũng không nhìn, năm ngón tay trái thô ngắn, bỗng nhiên đẩy về phía trước.

"Oanh!"

Quyền chưởng va chạm phát ra một tiếng vang thật lớn, chân khí từ chỗ hai người làm trung tâm khuếch tán ra bốn phía, tất cả bàn ghế trong khoang thuyền đều bị chân khí xung kích rơi vỡ khắp nơi.

Sấu Đầu Đà lui về sau nửa bước, Độc Cô Tiểu Linh lộn một cái về phía sau, lui ba bước mới đứng vững thân hình.

"Giỏi cho một tiểu cô nương! Vậy mà có thể chống đỡ được một chưởng của lão nạp!" Sấu Đầu Đà cảm khái một tiếng nói: "Lão nạp hôm nay bận bịu, có cơ hội lại đùa với ngươi!"

Trong lúc nói chuyện, Sấu Đầu Đà vận chân khí, vỗ một chưởng lên vách tường của khoang thuyền trên tàu.

"Soạt!"

Khoang thuyền trên tàu bị đánh thủng một cái lỗ!

Bạn cần đăng nhập để bình luận