Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 792: Tự tay làm cơm

Quả nhiên, đúng như Vương Viễn dự liệu, Tạ Yên Khách vuốt bụng ngượng ngùng nói: "Thời gian cũng tới bữa trưa, bụng của lão phu có chút đói, ngươi nhắc tới Cẩu Tạp Chủng làm ta nhớ lại tay nghề của gã, ngươi có thể mua cho ta một bữa trưa không?"

Hệ thống nhắc nhở: Bạn tiếp nhận rồi nhiệm vụ ẩn dấu [Cơm Trưa]

Cơm Trưa

Cấp bậc nhiệm vụ: Không biết

Nội dung nhiệm vụ: Mua bữa trưa cho Tạ Yên Khách.

Phần thưởng nhiệm vụ: Manh mối về Cẩu Tạp Chủng.

Bối cảnh nhiệm vụ: Cẩu Tạp Chủng có tay nghề nấu cơm rất cao, sinh hoạt nhiều năm với Cẩu Tạp Chủng, Tạ Yên Khách cũng khá hiểu biết đối với món ngon, không nên tùy ý lừa gạt ông ta.

Cao thủ chính là cao thủ, ăn chùa uống chùa mà cũng nói tới phong cách như vậy, còn đặc biệt làm ra một nhiệm vụ.

"Không phải là một bữa cơm sao, ở đây có sẵn!"

Vương Viễn mỉm cười, móc từ trong túi ra một đĩa chân giò thủy tinh đưa tới trước mặt Tạ Yên Khách.

Chân giò này là Vương Viễn bảo Mario đóng gói trong tiệc rửa tay chậu vàng của Lưu Chính Phong. . . Sau khi xuất sư, Vương Viễn không thể ăn thịt cho nên vẫn không ăn, cũng may đồ ăn trong trò chơi không có cái gọi là thời hạn sử dụng, bằng không đã sớm thối.

"Phi!"

Kết quả Tạ Yên Khách gặm một ngụm chân giò, lâp tức phun ra, tiện tay ném chân giò ra phía sau nói: "Cái này cũng gọi là ăn? Ngươi không phải là đang trêu chọc lão phu chứ?"

"? ? ?"

Vương Viễn đầu đầy dấu chấm hỏi nói: "Không thể chứ, tuy rằng hơi lâu một chút, nhưng ta xem rồi, không quá hạn mà."

"Tuổi còn trẻ đã không biết ăn ngon như thế, tiền đồ tăm tối!" Tạ Yên Khách lắc đầu nói: "Lão phu tuy rằng đói bụng, nhưng cũng không phải cái gì cũng ăn, cho ngươi hai cơ hội nữa! Để cho ta ăn ngon, bằng không đừng mơ tưởng biết được manh mối của Cẩu Tạp Chủng."

Cái da trâu này thổi hơi to, chẳng lẽ lão già này lại muốn gặm bánh màn thầu.

Vương Viễn âm thầm mắng vài câu, lại móc từ trong túi ra một phần "Tùng Thử Quế Ngư" đưa qua.

Món Tùng Thử Quế Ngư này chính là món ăn sở trường của ông chủ Toàn Chân Các - Ngạo Lăng Vân, Vương Viễn cố ý đóng gói, đến nay vẫn chưa nỡ ăn.

"Ừ. . . Con cá này còn tạm được!"

Tạ Yên Khách thử một ngụm, gật đầu lầm bầm một câu, nhưng cũng không phải đặc biệt thoả mãn: "Chỉ là so với Cẩu Tạp Chủng, còn kém một chút."

"Có cần khoa trương như vậy hay không?"

Vương Viễn muốn cạn lời mà nói: "Vậy Cẩu Tạp Chủng là đầu bếp Tinh cấp phải không?"

Nói thật ra, Vương Viễn cũng là một tay ăn hàng, Tùng Thử Quế Như của Ngạo Lăng Vân có thể khiến Vương Viễn khen không dứt miệng, trình độ đủ mười phần, vậy mà Tạ Yên Khách còn không hài lòng, nghiễm nhiên là có chút vẻ không có việc gì gây sự, loại này nên chết đói.

"Con đường trù nghệ, bí quyết chỉ có một chữ, chính là tâm!" Tạ Yên Khách nói: "Con cá này mùi vị có rồi, thế nhưng tâm ý của ngươi, ta không cảm thụ được."

"Tâm ý?"

Vương Viễn nhíu nhíu mày nói: "Cho nên, ngươi muốn ta tự tay xuống bếp?"

"Rất có ngộ tính!" Tạ Yên Khách thoả mãn cười nói.

"Không nên nói ngộ tính với ta!" Vương Viễn phiền muộn nói: "Sớm biết như vậy, ta đã không lãng phí hai phần đồ ăn kia!"

"Mùi vị không đủ, cũng không thông qua khảo nghiệm của ta!" Tạ Yên Khách lại nói.

"Đã biết!"

Vương Viễn không nhịn được xua tay.

Nói đến làm cơm, Vương Viễn thật đúng là không sợ hãi. . . Bất quá làm cơm trong trò chơi, Vương Viễn có chút không chắc chắn.

Bởi vì trình độ trù nghệ trong trò chơi là dựa vào đẳng cấp rèn luyện của người chơi, tuy rằng tay nghề của bản thân người chơi cũng rất quan trọng, nhưng biểu hiện trực quan nhất trong trò chơi chính là đẳng cấp trù nghệ càng cao, mùi vị của món ăn mới càng ngon.

Vương Viễn cũng học qua kỹ năng trù nghệ, nhưng vẫn không rảnh luyện, bây giờ vẫn chỉ là cấp một, trù nghệ cấp một có thể làm ra thứ tốt gì sao?

Nhưng tên đầu bếp bại hoại Cung Hỉ Phát Tài từng nói với Vương Viễn, nhân tố ảnh hưởng đến phẩm chất của món ăn trong trò chơi chủ yếu có ba loại, một là nguyên liệu nấu ăn, hai là đồ làm bếp, cuối cùng mới là đẳng cấp trù nghệ, chỉ cần dùng nguyên liệu thượng hạng, thì dù trù nghệ nát cũng có thể làm ra đồ ăn ngon. Lúc trước Cung Hỉ Phát Tài chỉ dựa vào hai phần nguyên liệu nấu ăn cực phẩm tùy tiện nướng vài cái, liền lừa được một chiêu [Hàng Long Thập Bát Chưởng]!

Vương Viễn là người có trù nghệ cao siêu, sau khi nghe nói còn từng khinh bỉ hiểu biết của trò chơi này đối với trù nghệ thật con mẹ nó nông cạn. Nhưng bây giờ gặp phải loại nhiệm vụ này, Vương Viễn ngược lại cảm thấy may mắn rất nhiều.

Dù sao so với việc tìm một phần nguyên liệu nấu ăn tốt, thì việc trong khoảng thời gian ngắn nâng trù nghệ tới đỉnh cấp khó khăn hơn không biết bao nhiêu lần.

Chỉ là nguyên liệu nấu ăn cực phẩm có thể là cái gì. . . Vương Viễn lại bắt đầu mắc bệnh nói thầm.

Trong trò chơi, nguyên liệu nấu ăn cũng không hiếm thấy, thế nhưng nguyên liệu nấu ăn cực phẩm thì lại tương đối hiếm thấy, đó chính là tồn tại có thể so với vật liệu đứng đầu, cái đồ chơi này thật đúng là không dễ tìm. . . Tại nơi rừng núi hoang vắng, nguyên liệu nấu ăn có thể tìm được cũng chỉ có các loại dã thú bình thường như thỏ rừng lợn rừng, còn buồn nôn hơn một chút chính là rắn trùng chuột kiến.

Ơ? Rắn?

Suy nghĩ tới đây, hai mắt Vương Viễn đột nhiên sáng ngời, vội vã lật tìm trong ngực vài cái, sau đó móc ra một phần thịt rắn màu đỏ đậm.

[Thịt Phúc Xà] (thuộc tính không nhắc lại nữa.)

Phần thịt Phúc Xà này vẫn là do Vương Viễn giết rắn hổ mang của Lương Tử Ông khi tìm long cốt tại Triệu Vương phủ.

Con rắn hổ mang lớn này chính là tâm can bảo bối của Lương Tử Ông, từ nhỏ đã dùng linh đan diệu dược kỳ trân dị bảo nuôi nấng, chính là loại cực phẩm, thịt của con rắn hổ mang này, đương nhiên cũng là nguyên liệu nấu ăn đứng đầu hiếm thấy của nhân gian.

Nguyên liệu nấu ăn tìm được rồi, kế tiếp đó là công cụ, cái này càng không làm khó được Vương Viễn.

Vòng thứ nhất của Hoa Sơn Luận Kiếm, Vương Viễn có nhận được một món đồ làm bếp trong truyền thuyết - Thất Tinh Đao, vốn Vương Viễn còn cho là rác thải vô dụng, đặt ở trong túi cho tới bây giờ vẫn không liếc mắt xem qua, giờ phút này lại phát huy công dụng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận