Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 908: Gặp lại tứ đại ác nhân

Ngay sau đó, đột nhiên nghe thấy một tiếng rống dài từ xa, âm thanh giống như kim loại ma sát vào nhau, kêu lên: “Tiểu tử thối họ Đoàn, ngươi không chạy thoát được đâu, mau ngoan ngoãn giơ tay chịu trói đi, lão tử nể mặt con trai ngươi, nói không chừng còn tha mạng cho ngươi.”

Giọng nói này rõ ràng là của Nhạc Lão Tam.

Nhạc Lão Tam vừa dứt lời, một giọng nữ đã vang lên: “Có tha mạng cho hắn hay không cũng không đến phiên Nhạc Lão Tam ngươi quyết định, lẽ nào lão đại còn không biết xử lý hay sao?”

Nếu Vân Trung Hạc và Nhạc Lão Tam đã tới, vậy thì người phụ nữ kia chính là Diệp Nhị Nương.

“Vân huynh đã lâu không gặp, mong là ngươi vẫn khỏe. Võ công của người khác càng lúc càng mạnh, nhưng sao Vân huynh lại càng lúc càng kém cỏi thế? Xuống dưới đi!”

Ba Thiên Thạch nghe thấy tiếng, đột nhiên cao giọng đáp một câu, đồng thời vung một chưởng về phía cái cây, chỉ nghe cái rầm một tiếng, một cành cây rớt xuống theo chưởng, có một người ngã xuống.

Người này đã gầy còn cao, chính là Vân Trung Hạc “cùng hung ác cực”.

Gã bị Tiêu Phong dùng một chưởng đánh trọng thương ở Tụ Hiền trang, gần như sắp tiễn cái mạng đi, vất vả lắm mới điều dưỡng tốt lên được, nhưng võ công lại không cao bằng ngày trước. Ngày đó đấu khinh công với Ba Thiên Thạch ở Đại Lý, hai người chênh lệch không xa, nhưng hiện giờ Ba Thiên Thạch vừa nghe thấy tiếng gã đi lại lên xuống, đã biết khinh công của gã không bằng ngày xưa.

“Ngươi, ngươi là Tiêu Phong!”

Vân Trung Hạc liếc mắt cái đã trông thấy Tiêu Phong, gã cả kinh, quay người bỏ chạy về phía ba người đang đi trên con đường mòn gần bờ hồ.

Ba người bên trái đó, một người tóc xù áo ngắn, là Nam Hải Ngạc Thần “hung thần ác sát”, bên phải là một người phụ nữ ôm một đứa trẻ trong lòng, là Diệp Nhị Nương “vô ác bất tác”.

Một người khoác áo choàng màu xanh trên người, chống hai cái nạng hẹp dài, mặt như cương thi, chính là kẻ đứng đầu tứ ác, được xưng là Đoàn Diên Khánh “ác quác mãn doanh”.

“Nhạc Lão Tam, ngươi cũng đã tới rồi à!”

Nhìn thấy gã, Vương Viễn cười hì hì, đi lên đón.

“Thằng khốn nạn!”

Nhạc Lão Tam nghe thấy giọng nói của Vương Viễn, nhổ toẹt một bãi nước bọt, hùng hùng hổ hổ bảo: “Tên cẩu hòa thượng nhà ngươi, không ở trong chùa niệm kinh, đi bộ khắp thế gian làm cái gì? Sao chỗ quái nào cũng có ngươi cả thế?”

Nói xong, Nhạc Lão Tam quỳ xuống trước mặt Vương Viễn, dập đầu ba cái bộp bộp bộp, rồi lớn tiếng nói: “Đồ nhi Nhạc Lão Tam bái kiến sư phụ, chúc lão nhân gia sư phụ người sớm chết, sớm siêu sinh!”

“Đồ đệ ngoan!” Vương Viễn mỉm cười, đáp: “Chỉ sinh thôi là đủ, siêu sinh thì ta không dám!”

“Hừ!” Nhạc Lão Tam đứng dậy, trừng mắt nhìn Vương Viễn một cách dữ tợn.

“Hì hì!”

Lúc này, Diệp Nhị Nương cũng cười lẳng lơ, nói: “Lão Đoàn này, mỗi lần nhìn thấy ngươi, là ngươi đang dính một chỗ với mấy người phụ nữ phong lưu xinh đẹp, diễm phúc của ngươi lớn thật đấy!”

Đoàn Chính Thuần mỉm cười nói: “Diệp Nhị Nương, ngươi cũng rất phong lưu xinh đẹp đấy!”

“Thật sao?” Diệp Nhị Nương cười đáp: “Bằng không, ta hầu hạ ngươi một đêm, đảm bảo sẽ khiến ngươi cả đời này cũng không thể quên được...”

“Dừng lại!”

Vương Viễn vội vàng quát lớn, ngăn cản hành động tán gái không phân địch ta này của Đoàn Chính Thuần, nhìn cái cách tán này của y, không đến ba trăm chữ, quyển sách này đã bị cấm rồi.

Nhạc Lão Tam cũng là người hiếu thuận, cùng lúc Vương Viễn ngăn cản Đoàn Chính Thuần, gã đã cầm cái kéo xông tới, hùng hùng hổ hổ nói: “Ta nói lão đàn ông cặn bã nhà ngươi, ngay cả tam muội nhà ta mà ngươi cũng dám trêu ghẹo, cái kéo của lão tử sẽ cắt phăng cái đầu chó này của ngươi!”

Trong lúc nói chuyện, cái kéo của gã đã dí đến háng của Đoàn Chính Thuần.

Không đợi Đoàn Chính Thuần đánh trả, hai người Hoa Hách Cẩn và Chu Đan Thần ở bên cạnh, đã bảo vệ trước người y, đánh nhau với Nhạc Lão Tam.

Hai người này ngoại trừ Chu Đan Thần ra, thì thực lực đều có chút không tầm thường, chỉ riêng một mình Hoa Hách Cẩn, đã có võ công không thua gì Nhạc Lão Tam, nhưng bọn họ đều biết thực lực của Đoàn Diên Khánh quá mạnh, nhất định phải nhanh chóng giải quyết những trợ thủ của gã.

Dù sao thì với võ công của Đoàn Diên Khánh, cho dù tất cả mọi người cùng xông lên cũng chỉ có thể tự bảo vệ mình.

Ba Thiên Thạch thấy hai người Hoa Hách Cẩn cuốn lấy Nhạc Lão Tam, bản thân cũng rất tự giác đi đấu với ông bạn cũ Vân Trung Hạc.

Phạm Diệp Trực ở bên cạnh đánh Diệp Nhị Nương.

Chử Vạn Lý thì lại cướp cây gậy đồng của Phó Tư Quy, xông thẳng về phía Đoàn Diên Khánh.

Phạm Diệp Trực thấy thế thì kinh hãi, kêu lên: “Chử huynh đệ, Chử huynh đệ, qua bên này này!”

Chử Vạn Lý dường như không nghe thấy, cầm gậy đồng, vung ngang thật mạnh về phía Đoàn Diên Khánh.

“Hừ hừ!”

Đoàn Diên Khánh hơi cười lạnh, cũng không hề tránh né, tay trái cầm thiết trượng, bước về phía Chử Vạn Lý ở trước cửa.

Một cây gậy này nhìn như nhẹ nhàng bâng quơ, thế nhưng lúc này, vị trí cầm lại không hề thoải mái một chút nào, vừa vặn lại nhanh hơn cây gậy đồng của Chử Vạn Lý một chút, phát sau mà đến trước, khí thế sắc bén, chỉ một chiêu đã đảo khách thành chủ, nếu Chử Vạn Lý không tránh đi, chắc chắn sẽ chết không nghi ngờ gì.

Nhưng ai mà ngờ được Chử Vạn Lý lại làm như không thấy cây thiết trượng gõ đến của Đoàn Diên Khánh, trên tay tăng sức mạnh, quét mạnh cây gậy đồng vào ngang eo gã.

“?”

Đoàn Diên Khánh cả kinh, thầm nghĩ: “Lẽ nào là thằng điên sao?”

“Ôi trời... đây là một lòng muốn chết đây mà!”

Thấy cách đánh không cần mạng như vậy của Chử Vạn Lý, Vương Viễn và Tiêu Phong đều nhíu mày.

Đoàn Diên Khánh cũng không muốn đánh đến mức cả hai bên cùng thiệt hại với Chử Vạn Lý, cho dù dùng một gậy đập chết được y ngay tại chỗ, nhưng hông mình cũng sẽ trúng một đòn, chắc chắn cũng sẽ bị thương nặng, vì thế tay trái cầm thiết trượng chống trên mặt đất, nhảy về sau một cái, tay phải cầm thiết trượng phát sau mà đến trước đâm về phía trước.

“Phập” một tiếng!

Trái tim của Chử Vạn Lý bị đâm thủng, máu phọt ra ngoài.

“Chử đại ca!”

Mọi người thấy thế thì cùng hô lên kinh hãi.

Đoàn Chính Thuần cũng nhanh chóng xông lên trước, ôm Chử Vạn Lý.

Chử Vạn Lý liếc mắt nhìn y, căm uất nói: “Chủ công, Chử Vạn Lý thà chết chứ không chịu nhục, cả đời này không có lỗi với Đại Lý Đoàn gia.”

Nói xong thì đầu y lệch qua một bên, không còn tiếng động.

Bạn cần đăng nhập để bình luận