Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 492: Kế sách của Điều Tử

Nghĩ lại cũng phải, nếu đúng là kẻ trộm bình thường khẳng định không dám lấy đồ nha môn, hơn nữa vào kho bạc vẫn không đến nổi trộm trên mấy trăm lượng. Tên Kiều Phong này tham rượu, dọc đường đi không có tiên mua rượu uống tất nhiên là phải kiếm tiền, trộm của dân chúng bình thường cũng không phải việc nghĩa hiệp cho nên Kiều Phong mới đến trộm nha môn.

Thế nhưng chỉ với vài tên nha dịch cũng dám bắt Kiều Phong, tên Điều Tử này cũng không khỏi quá bất cẩn.

Nghĩ đến đây Vương Viễn khẽ cười.

Kiều Phong chính là BOSS lớn cấp một trăm chín mươi, cho dù là đại thần cấp hai trăm mấy cũng không dám nói chắc thắng y, huống chi là vài tên đồ đen này?

"Soạt soạt soạt!"

Thế nhưng khiến cho Vương Viễn không ngờ được là mấy NPC nha dịch nay lại có thân pháp cực nhanh, chỉ trong khoảng thời gian Vương Viễn thất thần một chốc mà các nha dịch đã lướt qua người hắn, trong nháy mắt đã đến trước mặt Kiều Phong.

Ngay sau đó chỉ thấy mấy nha dịch vung mạnh xiềng xích trong tay, dứt khoát ấn Kiều Phong xuống đất.

"Đệt! Vụ gì vậy? Kiều sư huynh…"

Tròng mắt Vương Viễn cũng muốn rớt ra rồi, những tên đồ đen này lại mạnh vậy, chưa đến một hiệp đã đè Kiều Phong xuống đất rồi.

"Thật là xấu hổ!"

Mặt già Kiều Phong đỏ bừng. Chính y còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra đã bị người ta cho là cướp mà bắt lại rồi.

"Đây là NPC chấp pháp!"

Lúc này Điều Tử tiến lên cười giải thích: "Trước mặt bọn họ bất kỳ NPC đều là người thường cấp một cả, đừng nói là Kiều Phong, cả Trương Tam Phong cũng bắt được! Bằng không ngươi cho rằng làm sao mà ta có thể bắt được Hồng Thất Công."

"Ngươi đã sớm biết trộm bạc quan là Kiều Phong đúng không?" Vương Viễn quat sang, hỏi với vẻ khó chịu.

Giữa bạn bè cũng có chuyện khó nói, nươi muốn nói người ngươi bắt là Kiều Phong thì ta đại khái có thể tránh đi, đợi đến khi Kiều Phong được thả ra thì làm nhiệm vụ tiếp, nhưng ngay bây giờ ở tình huống này lại khiến cho Vương Viễn bị kẹt vào thế khó xử.

Hắn yêu cầu Điều Tử thả Kiều phong thì thật là quá đáng, dù sao nhiệm vụ của Điều Tử cũng là nhiệm vụ, trước kia ngay tại nhiệm vụ đâm xe Điều Tử đã nhường Vương Viễn một lần rồi, tất nhiên hắn không mặt dày lại bảo Điều Tử giúp mình lần nữa.

Thế nhưng không thả Kiều Phong thì…

"Ta sớm biết là Kiều Phong thì đã không đến rồi!" Điều Tử thả tay nói: "Lúc dọc đường truy đuổi đến dịch trạm Nhạn Môn Quan ta mới biết chuyện này."

"Thế ngươi có thể châm chước một chút không?" Vương Viễn nhỏ giọng hỏi: "Chờ ta đi rồi mấy ngày nữa ngươi hãy bắt y! Tội ăn cắp cũng không đáng chết..."

"Không được!" Điều Tử lắc đầu nói: "Việc chấp hành pháp luật nhất định phải nghiêm minh, vi phạm pháp luật phải truy cứu, đây là nguyên tắc của ta! Với lại ngươi cũng không phải không biết Kiều Phong võ công cao cường, bây giờ ta thả hắn ra thì muốn bắt hắn lại sẽ rất khó, hơn nửa..."

Nói đến đây Điều Tử hạ giọng: "Lúc đi vào Nhạn Môn Quan thì nhiệm vụ vây bắt của ta cũng đã kích hoạt rồi, bây giờ ta cũng không thể làm theo ý mình được."

Điều Tử làm Chấp Pháp giả, người thay mặt triều đình hệ thống nhiệm vụ khác với người chơi bình thường.

Người chơi bình thường không muốn làm nhiệm vụ đại khái có thể từ chối, cùng lắm chỉ bị chút trừng phạt.

Nhưng Điều Tử là người triều đình, vì tình riêng mà làm việc trái pháp luật là đại kị, cho nên chỉ xác định nghi phạm, sau khi kích hoạt nhiệm vụ vây bắt tức là không thể hủy bỏ được, nếu cưỡng chế xóa bỏ hoặc lười nhác không làm, nhẹ thì bị trừ tu vi võ học, nặng thì rất có thể bị trục xuất khỏi triều đình.

Bất luận trong trò chơi hay ở hiện thực, luật nào cũng không bằng luật nhà nước.

Nếu người chơi thuộc quan phủ bị trục xuất thì bất luật hai bên thiện ác chính tà, môn phái nào cũng không dám thu nhận, cuộc đời trong trò chơi của Điều Tử căn bản cũng chỉ đến vậy mà thôi.

Hiển nhiên Vương Viễn không phải loại người vì ham muốn cá nhân sẽ hủy đi tương lai của bạn bè.

"Ta cũng không thể cứu ngươi rồi!"

Nhìn Kiều Phong với dáng vẻ chật vật bị vài tên nha dịch còng xích sắt vào, Vương Viễn bất đắc dĩ nói: "Ngươi trộm ở đâu không trộm lại một mực trộm nha môn. Rốt cuộc ngươi nghĩ gì thế, tỉnh ngộ đi."

"Ta lấy của dân cho dân mà thôi!" Kiều Phong mỉm cười, vẫn không hề mất phong độ.

"Ngươi trâu bò!"

Vương Viễn giơ ngón cái từ tận đáy lòng, không ngờ Kiều Phong không chỉ là một võ sư mà còn là một nhà triết học, lời của y khiến cho Vương Viễn không phán bác được.

Ngơi nhìn xem có mất mặt xấu hổ hay không? Ngay trước mặt nhóc con của minhd bị bọn bộ khoái bắt tại trận, Vương Viễn cũng cảm thấy xấu hổ thay Kiều Phong.

"Muốn thả lão Kiều cũng không phải không có cách!"

Lúc này Điều Tử đảo mắt khẽ nói: "Đặc tính những thủ hạ của ta có hiệu quả với NPC. DĨ nhiên bọn chúng là đàn em của ta, ta phải theo chúng, nếu ngươi cả gan dám tấn công họ nhất định phải vượt qua ải ta đây! Kẻ phạm tội chống đối pháp luật, nếu ta đánh không lại thì cùng lắm chính là không có năng lực, không làm hết chức trách, không tính là vì tình riêng mà trái pháp luật."

"Vẫn là ngươi chiêu trò thâm sâu!"

Lời Điều Tử vừa nói, Vương Viễn tâm phục khẩu phục ngay!

Nói thật trên phương diện mưu kế trước giờ Vương Viễn chừa từng nể phục người chơi nào, nhưng trước mặt Điều Tử, rốt cuộc Vương Viễn cũng có một chút cảm giác thiên ngoại hữu thiên*.

*Thiên ngoại hữu thiên: Ngoài trời cao còn có khoảng trời cao hơn.

Điều Tử này rất hiệp nghĩa lại có một chút vô lại, bất kể điều tra suy luận hay tốc độ phản ứng đều khiến cho Vương Viễn ngưỡng mộ.

Bạn cần đăng nhập để bình luận