Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 1257: Con riêng của Huyền Từ

“Này… dựa theo nguyên lý nào vậy?” Bôi Mạc Đình trợn mắt há hốc mồm.

“Hơi thở!” Điều Tử đáp: “Căn cứ vào hơi thở để tìm số liệu trùng khớp trong toàn phạm vi.”

“Chó đặc vụ à?” Mario khái quát lại một cách hết sức hợp lý.

“Ặc…” Điều Tử trầm ngâm trong chốc lát rồi nói: “Ngươi nhục mạ nhân viên công chức, nhanh chóng đi với ta đến nha môn phủ Khai Phong một chuyến. Nếu ngươi không chịu đi, ta sẽ báo lại với Trương Tam Phong, để lão đến nha môn lãnh phạt.”

“Đậu má đừng đùa vậy chứ! Điều gia à… anh em với nhau ngươi cần gì phải làm vậy?” Mario hãi hùng kêu lên.

“Đứng trước pháp luật không có thân tình!” Điều Tử công chính nghiêm minh đáp lại.

“Đáng đời! Cho ngươi mồm thối này!” Tất cả mọi người đều đồng loạt gửi biểu tượng giơ ngón giữa với Mario.

Nháo nhào một lúc thế thôi, có điều như đã đề cập phía trên, tuyệt kỹ Thiên Lý Truy Tung của Điều Tử thật sự rất hữu dụng, hiệu suất tìm người tìm đồ không biết cao hơn người bình thường bao nhiêu lần. Chung quy Điều Tử cũng là dân chuyên, hàng ngày hắn ta cày điểm cống hiến môn phái cũng thường xuyên tìm chó mèo đi lạc cho quan to và quý nhân trong thành Biện Kinh.

Giỡn với nhau xong, Vương Viễn suy tư trong chốc lát rồi nói: “Tuệ Luân là sư phụ của Hư Trúc, chắc hẳn chỗ lão có quần áo của Hư Trúc.”

Dứt lời, Vương Viễn đi tới thiền viện của Tuệ Luân.

“Ngộ Si đại sư, ngài có chuyện gì mà ghé thăm đây vậy?”

Tuệ Luân trước kia cũng tính là sư phụ của Vương Viễn, nay đã khác xưa, không những ngang vai vế với hắn mà còn phải gọi hắn một tiếng đại sư.

Hết cách rồi, ai bảo Vương Viễn là đệ tử thân truyền của Huyền Từ chứ. Bài luận văn giành giải của Vương Viễn trong cuộc tranh tài Kim Ngưu Bôi của Thiếu Lâm tự có tên là “Sư phụ phương trượng của ta”.

“A di đà phật!” Vương Viễn niệm một tiếng phật hiệu rồi nói: “Chuyện của Hư Trúc hẳn ngài đã biết.”

“A di đà phật!” Tuệ Luân gật đầu đáp: “Đây là số mệnh của hắn.”

Vương Viễn nói tiếp: “Phương trượng Huyền Từ cũng biết chuyện này, hơn nữa vô cùng để tâm nên mới phái ta đi tìm tung tích của tiểu hòa thượng Hư Trúc.”

“Thật vậy không? Hóa ra phương trượng cũng quan tâm đến môn hạ đệ tử như vậy, lão tăng ta cực kỳ cảm động… Phương trượng đã phái người đi tìm như Hư Trúc nhất định sẽ trở về được. Ngươi không biết đâu, Hư Trúc chính là đệ tử duy nhất dưới trướng ta…” Tuệ Luân nước mắt lưng tròng, bắt đầu lải nhải mãi.

“Được rồi được rồi!”

Vương Viễn xua tay cắt ngang bài than thở dài lê thê của Tuệ Luân rồi bảo: “Ta đã liên hệ với cao thủ Lục Phiến Môn, có thể dùng thuật Thiên Lý Truy Tung để tìm tung tích của Hư Trúc. Có điều giờ cần quần áo của hắn ta, chỗ ngài có không?”

“Quần áo?”

Tuệ Luân nhíu mày nói: “Đệ tử Thiếu Lâm chúng ta đều là người xuất gia, bình thường không có quá nhiều quần áo để mặc. Hôm đó lúc Hư Trúc rời chùa, quần áo hàng ngày đều mang đi cả, trong chùa không còn gì nữa.”

“Vậy thì khó rồi đây…” Vương Viễn sờ cằm nói: “Không có quần áo thì khó mà sử dụng thuật Thiên Lý Truy Tung, giờ tìm người trên quan đạo Lạc Dương há chẳng phải là mò kim đáy bể. Quan đạo gần đó còn thường xuyên có thổ phỉ và thú dữ qua lại, hy vọng võ công của Hư Trúc đủ để ứng phó.”

“Chuyện này…”

Tuệ Luân nghe vậy, sắc mặt có hơi phức tạp.

“Đúng rồi!” Vương Viễn lại nói: “Hư Trúc là học trò của ngài, chuyện hắn ta bị lạc quan hệ rất lớn đến ngài. Lần này phương trượng dặn đi dặn lại, bảo ta nhất định phải dẫn người sống sót trở về. Từ sự để tâm của phương trượng có thể thấy, nếu Hư Trúc có mệnh hệ gì, người làm sư phụ như ngài cũng khó tránh khỏi trách nhiệm.”

“A, ta nhớ ra rồi!”

Tuệ Luân bị Vương Viễn dọa dẫm một hồi, trong lòng thầm hốt hoảng, rốt cuộc cũng cuống lên, vội vàng nói: “Hư Trúc do một tay ta dẫn dắt, ta còn giữ một món đồ của nó.”

“Ồ? Thật không?” Vương Viễn mỉm cười hài lòng, kế hoạch xem như rất thành công.”

Quả nhiên, NPC đều thiếu giáo dục như nhau, nếu ngươi không đe dọa bọn họ thì bọn họ còn lâu mới khai thật với ngươi.

“Ngộ Si đại sư, mời đi theo ra.”

Tuệ Luân quay lại thiền phòng, Vương Viễn cũng nối gót theo sau.

Bước vào trong phòng, Tuệ Luân đi đến cạnh tủ, từ ngăn dưới cùng lôi ra một chiếc hộp gỗ, sau khi mở nắp chỉ thấy bên trong đặt một mảnh vải vàng dùng để quấn tã trẻ em, mảnh vải quen mắt cực kỳ, rất giống cà sa của Thiếu Lâm tư.

Tuệ Luân đưa mảnh tã cho Vương Viễn và ni: “Năm đó lúc ta còn là một tiểu hòa thượng đã nhặt được Hư Trúc cạnh vườn rau của Thiếu Lâm tự, đây là mảnh tã bọc lấy nó khi đó, chắc có thể dùng được.”

“Chỉ vậy thôi sao?” Vương Viễn cảm thấy khá thất vọng.

Đã bao nhiêu năm trôi qua rồi, ai dám cam đoan hơi thở trên mảnh vải này giống với hơi thở Hư Trúc hiện tại?

“Ngoại trừ thứ này ra thì ta không còn giữ vật nào khác của Hư Trúc cả.” Tuệ Luân bất dắc dĩ nói.

“Được rồi!” Vương Viễn chẳng biết phải làm sao, chỉ đành nhận lấy mảnh tã.

Nếu đặt trong thực tế, chó đặc vụ chắc chắn không tìm được mục tiêu từ thứ này, nhưng Điều Tử không phải chó đặc vụ… Trò chơi chung quy vẫn là trò chơi.



Lấy được đồ xong, Vương Viễn đi thẳng ra ngoài thành Lạc Dương, đám Điều Tử đã tập hợp ngoài đó chờ hắn.

“Thứ này có dùng được không?”

Vương Viễn đưa mảnh tã cho Điều Tử mà chột dạ không thôi, rất sự Điều Tử bỏ gánh không làm nữa.

“Để ta thử xem sao.”

Điều Tử cầm lấy mảnh vải vàng trong tay Vương Viễn, đặt dưới mũi ngửi ngửi, sau khi thu thập được hơi thở thì bắt đầu sử dụng đại pháp Thiên Lý Truy Tung.

Chớp mắt khi kỹ năng hoạt động, Điều Tử đột nhiên kêu lên sửng sốt: “Í? Hắn ta đang ở gần đây!”

“Thật hả?”

Mọi người nghe vậy cuống cuồng nhìn ngó xung quanh, chỉ thấy hai bên đường tấp nập người chơi chứ chẳng có bóng dáng NPC cấp thấp Thiếu Lâm tự nào cả.

Lúc cả đám đang hết ngó đông lại nhìn tây, ánh mắt của Điều Tử rơi lên người Vương Viễn, nhìn hắn một lượt từ đầu tới chân.

“Ngươi nhìn ta như vậy làm gì?”

Vương Viễn lùi về sau một bước, hoảng hồn hỏi.

Điều Tử đáp chắc nịch: “Vị trí hơi thở ngay trên người ngươi, chẳng lẽ ngươi chính là Hư Trúc?”

“Đù! Ông đây có phải là Hư Trúc không chẳng nhẽ các ngươi không biết?” Vương Viễn hỏi ngược lại: “Điều Tử, ngươi rốt cuộc có đáng tin không thế?”

Bạn cần đăng nhập để bình luận