Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 1019: Cưỡi gấu thăm Nga Mi

"Không phải là ta không muốn bán!"

Vương Viễn xua tay nói: "Mà vấn đề đây là một con ác thú. Nó chỉ phục tùng kẻ đã thuần hóa mình...Ta có bán cho ngươi nó cũng không nghe, cẩn thận đến lúc đó nó còn cưỡi cả lên ngươi để đi dạo phố."

"Ác thú?" Nghe Vương Viễn nói vậy, mọi người mới nhớ đến thông báo giang hồ đúng là từng nói, Ngự Linh cấp mười này được Vương Viễn bắt giữ bằng dây cương bắt ác thú.

Không giống như những thú cưỡi thông thường khác, ác thú đều có bản tính hung tàn, nếu không tự mình thuần phục được nó thì sẽ không thể khống chế được.

Điều này cũng tạo nên những hạn chế không nhỏ đối với những người chơi thích mua bán động vật hoang dã.

Nếu những thú cưỡi đặc biệt như Gấu Thái Cực có thể được mua bán tùy tiện như loại thú cưỡi cấp một thông thường, chẳng phải đảo Linh Thú sẽ trở thành nơi để người chơi kiếm tiền hay sao?

"Được rồi! Vậy ta cũng đi bắt một con!" Phi Vân Đạp Tuyết nói: "Dây cương bắt ác thú có thể mua ở chỗ nào?"

“Có sẵn trong cửa hàng thú cưỡi ấy!” Vương Viễn nói: “Nhưng ta không khuyên các ngươi đi mua!”

"Tại sao?"

“Tại sao à?” Vương Viễn nói: “Chẳng lẽ ngươi không thấy con gấu này hung dữ đến mức nào sao? Đừng nói các ngươi, ngay cả ta cũng suýt chết ở nơi đó”.

"Cái này..."

Nghe Vương Viễn nói vậy, tất cả mọi người đều xua tan ý định muốn đi bắt ác thú, ít nhất là không thể đi tới đó vào lúc này.

Không thể đùa, người khác không biết Vương Viễn mạnh tới mức nào thì thôi, chứ Một Đám Ô Hợp bọn họ chẳng lẽ còn không rõ?

Thực lực của hòa thượng này rất cao siêu, lại lắm mưu nhiều kế, nếu ngay cả hắn cũng không nắm chắc phần thắng thì những người khác nhất định sẽ không đi ngược đãi chính mình.

Loại người có tiền như Phi Vân Đạp Tuyết, bỏ chút chi phí là có thể mua được bộ dây cương đắt nhất và cũng có cơ hội bắt được thú cưỡi đặc biệt cao hơn. Những thú cưỡi đặc biệt này có thể không đạt đến cấp mười, nhưng chắc chắn sẽ có xác suất từ cấp năm tới cấp tám.

Sau khi chiêm ngưỡng Gấu Thái Cực của Vương Viễn xong, mọi người đều ra về trong niềm xúc động và nhanh chóng tranh thủ thời gian đi kiếm thú cưỡi cho riêng mình.

"Cho ta mượn một trăm vàng!"

Sau khi những người khác rời đi, Tống Dương duỗi tay ra nói với Vương Viễn.

"Sao ngươi lại không có tiền nữa rồi? Muốn một trăm vàng làm cái gì?" Vương Viễn có chút cạn lời.

“Bắt ác thú chứ gì nữa!” Tống Dương liếc mắt nhìn qua con gấu trúc của Vương Viễn rồi nói: “Ta cũng muốn nuôi một con!"

“Ngay cả chính mình ngươi còn không lo xong, nói gì đi nuôi gấu trúc!" Vương Viễn chịu thua đáp.

Không biết có phải hệ thống sắp đặt để thú cưỡi có cấp bậc càng cao thì sức ăn càng lớn hay không.

Thú cưỡi thông thường chỉ ăn cây cỏ là có thể sống, mà con Gấu Thái Cực này lại phải ăn hoa quả và thịt.

Hơn nữa con chó Gấu Thái Cực này còn ăn nhiều hơn cả Tống Dương, hoa quả trong trò chơi không hề rẻ mà chỉ trong một thời gian ngắn, Hắc Bạch Cẳng đã gặm hết năm lượng vàng tiền hoa quả của Vương Viễn.

Chính Tống Dương còn đang phải nhờ Vương Viễn tiếp tế qua ngày, tương lai nuôi thêm con gấu trúc thì một người một gấu chẳng biết ai mới là người đói chết trước.

"Ta không quan tâm, ta muốn nuôi..." Tống Dương nhìn Hắc Bạch Cẳng nói: "Nếu không ngươi cho ta mượn nó chơi hai ngày nhé."

"..."

Hắc Bạch Cẳng nghe vậy vội vàng nấp sau lưng Vương Viễn, ôm lấy đùi hắn, hiển nhiên đã sinh lòng kinh hãi với ba từ "chơi hai ngày" của Tống Dương.

“Đến lúc nuôi không nổi cũng đừng vứt bỏ!" Vương Viễn bất lực lấy ra một trăm đồng vàng đưa cho Tống Dương.

Tống Dương vui vẻ rời đi.

Tiễn Tống Dương đi, Vương Viễn vỗ vỗ Hắc Bạch Cẳng đã ăn xong hoa quả đang quay ra túm chặt áo cà sa của mình: "Đi thôi, chúng ta tới thăm nhà cũ của ngươi một chuyến!"

Nói rồi, Vương Viễn xoay người leo lên lưng gấu.

Hắc Bạch Cẳng khua bốn cái chân, hóa thành một hình bóng nhanh chóng biến mất khỏi quảng trường Thiếu Lâm Tự.

Nửa giờ sau, Vương Viễn cưỡi Hắc Bạch Cẳng xuất hiện bên ngoài trạm canh gác dưới chân núi Nga Mi.

Gấu trúc là bảo vật quốc gia, đừng nói trong game mà ngay cả ngoài đời cũng vô cùng hiếm có. Tuy rằng Tứ Xuyên là quê quán của gấu trúc nhưng cảnh tượng Vương Viễn cưỡi gấu trúc đi nghênh ngang khắp phố vẫn rất thu hút ánh nhìn.

Phái Nga Mi về cơ bản lại đều là người chơi nữ.

Ngay khi Vương Viễn vừa đặt chân lên núi đã gây nên một làn sóng kích động ở Nga Mi, khiến Diệt Tuyệt sư thái cũng phải xuất hiện.

Lão ni cô nhìn Gấu Thái Cực dưới thân Vương Viễn, không khỏi nhíu mày kinh ngạc nói: "Không ngờ trên đời vẫn có người may mắn được sở hữu loại dị thú như này. Không hổ danh là đệ tử kiệt xuất nhất của Thiếu Lâm Tự."

“Sư thái quá khen!” Lúc trước được Diệt Tuyệt sư thái giúp đỡ để có được Thái Cực Thần Công, nên ấn tượng của Vương Viễn với Diệt Tuyệt sư thái vẫn khá tốt.

"Không biết Ngưu thiếu hiệp đến Nga Mi của ta để làm gì?"

“Ta đến tìm sư phụ Tề Ứng!” Vương Viễn thản nhiên nói.

“Tề Ứng đang ở phòng luyện đan, tự ngươi đi tìm đi!" Diệt Tuyệt chỉ vào phòng luyện đan.

Chia tay với Diệt Tuyệt sư thái, Vương Viễn cưỡi gấu quay đầu đi về phía phòng luyện đan dưới ánh mắt rực lửa của các nữ đệ tử phái Nga Mi.

Không thể không nói, Vương Viễn khá hưởng thụ những ánh mắt kiểu này, nhất là khi đối phương còn là những cô gái xinh đẹp.

Trong phòng luyện đan, Tề Ứng vẫn đứng đó như cũ, âm thầm buồn thương: mười năm sinh tử vẫn mơ màng...

Vương Viễn vô cùng hoài nghi, chẳng lẽ giữa người này và Cô Hồng Tử đã xảy ra chuyện gì không thể nói, nếu không tại sao Cô Hồng Tử đã chết nhiều năm như vậy mà y vẫn nhớ thương, có khi cha mất chắc cũng không tới mức như vậy.

"Tề trưởng lão!"

Vương Viễn bước tới, cất tiếng chào hỏi Tề Ứng.

"À? Hóa ra là Ngưu thiếu hiệp sao!"

Thấy Vương Viễn, Tề Ứng có chút vui vẻ, dù sao Vương Viễn cũng là người đã giúp y giết Dương Tiêu, gọi là đại ân nhân cũng không quá, sau đó Tề Ứng lại hỏi: "Đã tìm được hết nguyên liệu chưa?"

Lần trước khi đến phái Nga Mi, Vương Viễn đã nhờ Tề Ứng giúp luyện chế một loại đan dược, nhưng cuối cùng lại thiếu mất hai nguyên liệu, đó chính là Phúc Xà Huyết và Đoạn Trường Thực Cốt Hủ Tâm Thảo.

Bạn cần đăng nhập để bình luận