Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 1321: Lại gặp Trương Vô Kỵ

“Khà khà!”

Vương Viễn cười khà khà, đáp: “Hóa Thi Tán, công thức bí mật độc môn của nhà hóa học Tây Vực, Âu Dương Phong đấy! Rất lợi hại!”

“Âu Dương Phong!” Phạm Dao sững sờ một chút, nói: “Chẳng trách… hóa ra là độc của hắn!”

“Hạc Bút Ông có rơi ra thứ gì không?” Vương Viễn chuyển hướng câu chuyện, truy hỏi.

Đối với người chơi mà nói, thứ hấp dẫn người nhất là đồ rơi ra từ trên người BOSS, Lộc Trượng Khách có thể để lại một thanh vũ khí cực phẩm, vậy Hạc Bút Ông thân là BOSS cùng một cấp bậc với Lộc Trượng Khách, chắc chắn cũng sẽ không kém chỗ nào.

“Nổ cái cục cứt!”

Phạm Dao đáp: “Con mẹ nó đều thành bãi nước cả rồi! Làm gì còn thứ gì nữa!”

Phạm Dao cũng không nói mình không dám đụng, đã quay đầu chạy mất.

“Được rồi!” Vương Viễn không quá để ý.

Bởi vì hắn biết tính độc của Hóa Thi Tán này mãnh liệt, dính máu thì chết, với thiết lập của hệ thống, độc dược lợi hại như vậy thuộc loại đạo cụ đặc biệt, dùng Hóa Thi Tán xử chết BOSS chắc chắn là chẳng thể rơi ra được gì, huống chi Phạm Dao cũng là NPC, cho dù có rơi ra đồ, thì tám phần cũng sẽ không giao cho người chơi, đây chính là cơ chế bảo vệ đặc thù của hệ thống, bằng không trong loại trò chơi trực tiếp mô phỏng sự tự do cấp độ cao này, không biết chừng người chơi còn làm ra bao nhiêu trò gian trá để lừa NPC nữa.

Trong lúc nói chuyện, Vương Viễn lại móc ra một chiếc bình nhỏ ra rắc, một ít bột thuốc màu vàng lên thi thể của Lộc Trượng Khách.

“Xèo xèo!”

Cùng với một làn khói trắng bốc lên, cả người lẫn quần áo Lộc Trượng Khách bắt đầu tan chảy, Phạm Dao lại một lần nữa được nhìn thấy uy lực của Hóa Thi Tán.

Sau khi tiễn Lộc Trượng Khách đi xong, Vương Viễn quay đầu hỏi Phạm Dao: “Ngươi có biết bây giờ Trương Vô Kỵ đang ở đâu không” Giải dược đã đến tay, tiếp theo chính là tìm Trương Vô Kỵ, để hắn đi tới Vạn An tự cứu người.

“Chuyện này ta cũng không rõ nữa… thực ra ta cũng đang đợi hắn.” Phạm Dao đáp.

“Thật sao?” Vương Viễn cúi đầu, liếc mắt nhìn Hóa Thi Tán mà mình đang chơi trong tay, ánh mắt nhìn Phạm Dao có hơi bất thiện.

Nhiệm vụ cốt truyện đã được tiến hành đến đây, nhưng Trương Vô Kỵ vẫn chưa xuất hiện, Phạm Dao này chắc chắn là điểm mấu chốt để tìm nơi ở của Trương Vô Kỵ, lão nói không biết Trương Vô Kỵ đang ở đâu, Vương Viễn cóc tin.

“Nhưng ta có cách liên lạc với hắn…” Thấy Vương Viễn nổi lên sát tâm với mình, Phạm Dao vội vàng đáp.

“Ồ? Liên lạc thế nào?” Vương Viễn liếc xéo Phạm Dao.

Phạm Dao móc một ống pháo hoa từ trong ngực ra: “Đây là tín hiệu liên lạc của thần giáo chúng ta, chỉ cần châm nó lên thì có thể khiến đệ tử thần giáo trong phạm vi một trăm mét nhìn thấy.”

Nói xong, Phạm Dao giao ống pháo hoa vào tay Vương Viễn, rồi nói tiếp: “Ta nhận được tin tình báo, giáo chủ đi gấp một ngày một đêm, đã đến gần Đại Đô rồi, chỉ cần đốt tín hiệu, thì hắn sẽ tìm tới.”

[Xuyên Vân Tiễn]

Phân loại: Đạo cụ tiêu hao.

Giới thiệu vật phẩm: Một tiễn xuyên tầng mây, thiên quân vạn mã tới gặp nhau.



“Ma giáo các ngươi cũng không thiếu thủ đoạn nhỉ…” Vương Viễn nhìn ống pháo trong tay, cười bảo: “Thứ này có động tĩnh không nhỏ đâu.”

“À, là không nhỏ!” Phạm Dao gật đầu.

“Hừ hừ!” Vương Viễn cười gằn: “Vậy không thể đốt ở đây được, bằng không còn không phải kêu Trương Vô Kỵ tự chui đầu vào lưới hay sao?”

“Ngộ Si đại sư quả nhiên có trí tuệ!” Phạm Dao vừa cười vừa đáp.

“Ta chỉ biết là có hố thôi!” Vương Viễn nghe vậy, trong lòng thầm chửi sự vô sỉ của nhà thiết kế trò chơi.

Phạm Dao cũng không nói cho Vương Viễn biết phương pháp sử dụng chính quy của pháo hoa và chỗ châm ngòi, người chơi bình thường sau khi cầm được đạo cụ này, không nhìn thấy gợi ý sử dụng, tám phần đều sẽ thuận tay châm nó để gọi Trương Vô Kỵ tới, Trương Vô Kỵ hiển nhiên sẽ bị gọi tới, và chắc chắn cũng sẽ dụ cả binh lính Mông Cổ tới…

Võ công của Trương Vô Kỵ tuyệt đỉnh, chạy trốn hiển nhiên không khó, chỉ đáng thương cho người chơi đốt pháo hoa ở Nhữ Dương Vương phủ, chắc chắn sẽ bị giết chết ngay tại trận.

Nhiệm vụ đã làm đến đây rồi, mà vẫn không quên đào bẫy hại người, từ đây có thể thấy được sự đê tiện của nhà thiết kế trò chơi.

Nếu cao thủ của sáu đại phái đã bị giam ở Vạn An tự, vậy thì dựa theo nguyên tắc gần, địa điểm tốt nhất để gọi Trương Vô Kỵ chính là ở gần Vạn An Tự.

Vương Viễn cất pháo hoa vào trong lòng, nhân lúc trời tối, hắn lén lút chuồn ra khỏi Nhữ Dương Vương phủ rồi chạy về phía Vạn An tự.

Vạn An tự nằm ở phía tây Yến Kinh, là một ngôi chùa Phật giáo Tây Tạng, chùa chiền cũng giống với chùa của dân tộc Thổ Phiên, khí thế hào hùng, ở vị trí trung tâm nhất của Vạn An tự, dựng một bảo tháp mười ba tầng, ước chừng cao mười mấy trượng, hơn nữa đèn đuốc sáng trưng, quan sát Vạn An Từ từ phía xa, liếc mắt đã có thể nhìn thấy bảo tháp cao vút này.

Vạn An tự ăn thờ cúng của triều đình, hơn nữa còn giam cầm nhân sĩ võ lâm Trung Nguyên, trong chùa có không ít lính Mông Cổ canh chừng, nên Vương Viễn hiển nhiên sẽ không chạy vào trong chùa gây sự.

Hắn tìm nơi không có người, hơn nữa cách sân chùa không xa, rồi châm lửa đốt Xuyên Vân Tiễn trong tay.

“Vút!”

Pháo hoa phóng lên cao, hóa thành một ngọn lửa thánh trong trời đêm.

Sau một lúc, một bóng người quen thuộc xuyên qua màn đêm, đi tới trước mặt Vương Viễn.

Người đó có dáng người cường tráng, mày rậm mắt to, gương mặt góc cạnh rõ ràng, chính là Trương Vô Kỵ, giáo chủ hiện tại của Ma giáo.

Tiểu tử này mặc một bộ trường bào màu đỏ, Vương Viễn còn suýt chút nữa thì nhìn thành Đông Phương Bất Bại… điểm khác biệt chính là tuy rằng Trương Vô Kỵ ăn mặc ẻo lả, nhưng lớn lên lại còn đàn ông hơn cả đàn ông chân chính nhiều.

“Ừm…”

Nghĩ đến điểm này, Vương Viễn đột nhiên có hơi đăm chiêu.

Trương Thúy Sơn mặt trắng không râu, vô cùng tuấn tú, dáng vẻ thư sinh… mà diện mạo của Trương Vô Kỵ lại thô kệch như vậy, thật sự không nhìn ra được hai người này là hai cha con, rõ ràng Trương Vô Kỵ còn giống Tạ Tốn hơn một chút.

Trương Vô Kỵ rõ ràng là con trai của Trương Thúy Sơn, nhưng tại sao lại di truyền tướng mạo của Tạ Tốn chứ? Nghe nói năm đó vợ chồng Trương Thúy Sơn và Tạ Tốn cùng nhau lưu lạc ở đảo hoang… Lẽ nào? Quả nhiên chữ “Thúy” trong Thúy Sơn Công này rất hàm súc.

Bạn cần đăng nhập để bình luận