Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 1496: Thôi toang, bị gài rồi! (3)

“Ô hay!”

Biển Trời Một Màu cũng thầm ngạc nhiên không thôi.

Pháp quyết luyện khí mà hắn ta tu luyện tên là Canh Kim Kiếm Mang, nổi danh sắc bén, kiếm mang tụ lại, đi đến đâu không ai ngăn nổi đến đấy. Nhưng một kiếm này dùng trên người Vương Viễn lại chỉ đánh ra sát thương hơn một nghìn điểm, thực sự quá đáng sợ.

Song Biển Trời Một Màu lại nhắm mắt giả bộ nói: “Ha ha ha! Kim Cương Bất Hoại Thần Công hóa ra chỉ đến thế, đứng trước Canh Kim Kiếm Mang của ta cũng không chịu nổi một kích.”

Vừa nói hắn ta vừa ném mấy đạo kiếm mang nữa vào người Vương Viễn.

Vương Viễn không dám khinh thường, sử dụng Thích Già Trịch Tượng Công giật gốc mấy cây đại thụ, ném trả về phía Biển Trời Một Màu.

Mấy người còn lại của Bên Bờ Hải Hà chống đỡ không nổi công kích mạnh mẽ của Vương Viễn, bị hắn đập cho lùi về sau liên tiếp. Mà kiếm mang của Biển Trời Một Màu đi đến đâu, tất cả ám khí của Vương Viễn đều bị chặt thành hai khúc.

“Còn có thể làm vậy được hả?” Vương Viễn nhíu mày. Ám khí mình ném đi rõ ràng đang trong trạng thái vô địch, thế mà lại bị kiếm mang cắt đứt, tức là kiếm mang này phá được thuộc tính vô địch.

Chẳng trách mấy tên này dám đến bao vây mình, hóa ra ỷ vào đây.

Trong lúc Vương Viễn và Biển Trời Một Màu triền đấu, Lý Tiêu Dao đã hồi khí lại, kéo giật trường côn về sau, hợp làm một với trường kiếm, biến thành một cây thương thật dài, đồng thời trong lỗ mũi phun ra hai đạo kiếm khí, bám trên cây thương lớn.

“Chết đi!”

Lý Tiêu Dao thúc giục linh lực, trường thương rời tay, từ khoảng cách mười mấy thước đâm về phía Vương Viễn.

Vương Viễn quay đầu lại đánh lệch cây thương, cùng lúc đó, Lý Tiêu Dao cũng đuổi tới, tóm lấy cán thương hất lên, kéo theo Bát Hoang Kiếm Khí sắc bén chém ngang cổ họng Vương Viễn.

Mà kiếm mang của Biển Trời Một Màu cũng phóng tới hướng vào mạn sườn hắn.

Vương Viễn nghiêng người nhảy né về sau, sử dụng Càn Khôn Ma Lộng tránh thoát khỏi công kích của cả hai.

Lý Tiêu Dao và Biển Trời Một Màu không chịu buông tha, tung người rút ngắn khoảng cách hơn mười mét, tính chơi tới bến với Vương Viễn.

Hai người này một kiếm mang vô địch, một cầm trường thương như giao long xuất hải.

Biển Trời Một Màu yếu hơn chút nhưng thắng ở công kích sắc bén.

Lý Tiêu Dao thân thủ bất phàm, thực lực không chênh lệch bao nhiêu so với Vương Viễn.

Hai người hợp tác lâu, phối hợp nhuần nhuyễn, bổ khuyết ưu nhược điểm cho nhau, thực lực tăng lên kha khá.

Không có Long Tượng Bàn Nhược Công áp chế, đám Máu Chảy Nghìn Dặm và Tâm Sinh Tướng lúc này cũng chạy lại hỗ trợ, chín người đồng thời ra tay đối đầu với Vương Viễn.

Vương Viễn tay không, còn dùng võ học phàm tục, trong lúc nhất thời bị cả đám Bên Bờ Hải Hà áp chế bằng những đòn đánh ngắn dồn dập không dứt, buộc hắn phải liên tục lùi về phía sau.

“Ha ha, khá lắm!”

Đối mặt với thế công như cuồng phong vũ bão của nhóm người, Vương Viễn không chút hoang mang lùi về sau mấy bước, đồng thời chắp hai tay lại, một luồng ánh sáng vàng lóe lên.

[Kim Cương Bái Tháp]!

“Đinh, keng!”

Đám cao thủ hàng đầu bị kim quang bao phủ.

Mọi người chỉ thấy vũ khí trong tay trầm xuống, không tự chủ được bị kéo qua, đập vào người Vương Viễn.

Trường thương, huyết đao đập loạn xạ lên người, Vương Viễn vẫn đứng bất động, chỉ có lúc kiếm mang của Biển Trời Một Màu đâm tới, Vương Viễn dù không bị thương nhưng kim quang trên người lại bị chém đứt một mảnh.

Quả nhiên không ngoài dự đoán của Vương Viễn, kiếm mang của tên khốn nạn kia phá được trạng thái vô địch.

Song Biển Trời Một Màu không có cơ hội đâm kiếm thứ hai. Sau khi chống lại một đợt tấn công, Vương Viễn duỗi tay trái ra, một luồng chân khí hình rồng cuốn ngang hông Biển Trời Một Màu. Sau đó Vương Viễn thình lình kéo giật về sau một phát, Biển Trời Một Màu còn chưa kịp phản ứng xem chuyện gì đang xảy ra thì đã bị hắn bóp cổ.

“Lão đại!”

Thấy Biển Trời Một Màu bị tóm, mọi người phát hoảng không thôi.

“Ha ha!”

Vương Viễn bật cười bảo: “Chỉ bằng mấy người các ngươi mà cũng dám bắt ta lại hả? Về nhà luyện thêm mấy năm nữa đi!”

Nói tới đây, Vương Viễn liếc mắt nhìn Lý Tiêu Dao.

Lý Tiêu Dao cúi đầu, sắc mặt đỏ bừng.

Lý Tiêu Dao cũng là người kiêu ngạo, cho rằng mình võ công xuất chúng, thiên phú không ai theo kịp, thực lực thì không kém Vương Viễn bao nhiêu, hôm nay mười đánh một, không những không đánh thắng mà còn bị giết mất một, một lại bị bắt sống.

Vương Viễn nói câu “luyện thêm mấy năm nữa đi” hiển nhiên là đang giễu cợt hắn ta học nghệ chưa tinh.

“Ha ha ha!”

Biển Trời Một Màu lại đột nhiên cười phá lên: “Ngươi cho rằng đánh thắng được bọn ta là xong rồi sao?”

“Nếu không thì thế nào?” Vương Viễn hỏi ngược lại.

“Ngươi cảm thấy bây giờ mình còn chạy được chắc?” Biển Trời Một Màu nghẹn đỏ mặt, chỉ chỉ sau lưng Vương Viễn.

Vương Viễn quay đầu nhìn lại, chỉ thấy cách đó không xa, đoàn người đông nghịt đang dần vây lại.

“Thôi toang, bị gài rồi!”

Vương Viễn thấy vậy, sắc mặt tối sầm lại.

Vương Viễn cẩn thận hết mức, tính toán đủ điều, thế mà cuối cùng vẫn bị dính bẫy.

Tọa độ truyền tống cứ ba phút lại đổi mới một lần, cho nên mỗi lần Vương Viễn chỉ có thời gian ba phút để chạy.

Nhưng mục đích lần này của nhóm Biển Trời Một Màu hết sức rõ ràng, giết được Vương Viễn thì tốt, không giết được cũng phải kéo chân hắn ít nhất ba phút.

Nhóm Bên Bờ Hải Hà chung quy cũng là cao thủ chuyên nghiệp, ai nấy đều có thân thủ bất phàm.

Nhất là Lý Tiêu Dao, càng là cao thủ trong cao thủ. Mấy người cùng xông lên kéo chân Vương Viễn trong ba phút căn bản không phải việc gì khó khăn cả.

Vương Viễn cũng là người tập võ, ngày thường hiếm có người chơi phổ thông chủ động đến trêu chọc nên không có đối thủ nào, nay bị một nhóm người bao vây, hắn khó trách khỏi ấm đầu mà đánh nhau đến hăng máu.

Kết quả trận đấu này không quan trọng, bất kể thắng hay thua, chỉ cần không thể kết thúc trận đấu trong vòng ba phút là hắn thua hoàn toàn rồi!

“Cha tiên sư cái tên xì dầu Hải Thiên kia!”

Vương Viễn nhìn biển người chơi đang vây lại đây mà vừa giận vừa sợ. Tay hắn dùng sức, bẻ gãy cổ Biển Trời Một Màu rồi xoay người bỏ chạy.

Nhưng lúc này bốn phương tám hướng đều có hàng nghìn hàng vạn người chơi bủa vây lại.

Chỉ nghe Máu Chảy Nghìn Dặm vận nội lực la to: “Kẻ có ký hiệu trên đầu chính là Ngưu Đại Xuân! Đừng để hắn chạy mất!”

Người nhiều sức lớn, gần như là toàn bộ nhân số trong trò chơi đuổi theo một người. Dưới sự bao vây chặt chẽ của số đông, bất kể hắn có chạy đường nào cũng khó tránh việc bị người ta chặn lại.

Bạn cần đăng nhập để bình luận