Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 1344: Có tiền là có tiền, khỏi cần màu mè

“Uỳnh!!!”

Chân khí hình rồng ập xuống người Vương Viễn, nhất thời tiêu tán không còn gì, thậm chí còn không cản được bước tiến của hắn.

“!!!???”

Long Đằng Tứ Hải thấy vậy, cõi lòng chợt lạnh giá.

Tình huống gì thế này? Ông đây đã phi thăng rồi mà, sao công kích không gây ra chút sát thương nào lên người hắn?

Ai biết được Vương Viễn mới lĩnh ngộ một chiêu thức tuyệt học tên là [Nghịch Chuyển Âm Dương], có thể chuyển đổi giữa tấn công và phòng ngự.

Lực phòng ngự của hắn không những cao khủng khiếp mà còn trời sinh thần lực, chỉ số tấn công cao hơn điểm phòng ngự nhiều.

Chớp mắt khi công kích của Long Đằng Tứ Hải lao đến người hắn, Vương Viễn đã mở [Nghịch Chuyển Âm Dương], biến lực công kích thành phòng ngự, lực phòng ngự tăng lên vèo vèo…

Hắn trời sinh căn cốt trác tuyệt, lại có Kim Cương Bất Hoại Thần Công, thành ra lực phòng ngự cao ngất ngưởng, lúc này thêm chỉ số từ điểm tấn công chuyển đổi sang, lực phòng ngự đã cao đến độ không thể với tới, cho dù ăn một chưởng của NPC cao thủ tuyệt đỉnh khả năng vẫn bình yên vô sự. Long Đằng Tứ Hải chỉ là một cao thủ mới thăng cấp lên Tiên Thiên mà thôi, sao có thể phá được lực phòng ngự của Vương Viễn chứ.



Trong lúc kinh ngạc, Long Đằng Tứ Hải lật đật định rút thương lại công kích lần hai.

Nhưng không đợi hắn ta hoàn thành động tác, Vương Viễn đã vươn tay ra tóm được tóm chặt lấy trường thương của đối thủ, vặn xuống, binh khí của Long Đằng Tứ Hải bị bẻ quặt thành một góc vuông 90o.

“Cha tiên sư nó!”

Thấy vũ khí bị hỏng, Long Đằng Tứ Hải kêu lên đau đớn. Tên hòa thượng thối tha này vẫn cục súc như trước, giết người thì thôi đi, còn tai bay vạ gió lên trang bị của người ta!

“Tam Thân Phá Diệt!”

Thời điểm Vương Viễn phá hỏng vũ khí của Long Đằng Tứ Hải, Hổ Khiếu Sơn Hà bên cạnh cũng phát động tấn công với hắn, giới đao trong tay vung lên, ba lưỡi đao lớn từ trên trời giáng xuống, lao thẳng về phía đối thủ.

“Hừ!”

Vương Viễn chuyển mình tránh thoát lưỡi đao, tay phải nắm lấy trường thương của Long Đằng Tứ Hải hất lên, sử dụng một chiêu [Thích Già Trịch Tượng Công], biến cả người và thương của hắn ta thành ám khí ném thẳng về phía Hổ Khiếu Sơn Hà. Hai người cuốn thành một bụi, bị Vương Viễn hất ra thật xa.

Giải quyết song hai cao thủ Tiên Thiên, đám Cửu Thiên Lôi Kiếp cũng vây lại đây, nâng binh khí quyền cước chĩa về phía Vương Viễn, dồn dập nện đủ loại chiêu thức của các môn phái lên người hắn.

[Tây Nhạc Tam Thần Kiếm]!

[Như Lai Thiên Diệp Chưởng]!

[Kháng Long Hữu Hối]!



Thậm chí còn có một người chơi Đường Môn ném [Bạo Vũ Lê Hoa Tiễn] về phía Vương Viễn.

“Thế trận lớn thật đấy!”

Vương Viễn chẳng chút hoang mang dịch chuyển vèo ra sau, tránh thoát chiêu thức đổ xuống như mưa của đám người.

Đám người này chẳng biết phối hợp gì cả, cứ mạnh ai người nấy tung chiêu…

Không phải cứ tung chiêu cuối ra là đã phối hợp, đó chỉ là một phương thức tấn công không não mà thôi, thời điểm một chọi một mới phát huy tốt hiệu quả.

Phối hợp thực sự là chiêu thức nọ nối tiếp chiêu thức kia thành một vòng tuần hoàn vô tận, không cho đối thủ thời gian thở dốc mới có thể áp chế được đối phương, khiến người ta không còn sức đánh trả. Cứ cùng nhau tung chiêu cuối dồn dập giống đám Cửu Thiên Lôi Kiếp này, Vương Viễn chỉ cần một chiêu thức chuyển đổi vị trí là tránh thoát được toàn bộ.

Đám này chắc chơi PvE nhiều quá đâm lậm rồi, khuyết thiếu một đống kinh nghiệm PvP.

Nếu bọn họ đã coi mình thành quái dã ngoại mà đánh đấm túi bụi, Vương Viễn dĩ nhiên sẽ không khách sáo nữa, gửi một tin nhắn cho Phi Vân Đạp Tuyết đang đứng sau lưng: “Sếp này, cho ngươi cơ hội đi PK.”

“?”

Phi Vân Đạp Tuyết gửi lại một dấu chấm hỏi.

Vương Viễn nói: “Chờ chốc nữa ném bùa Chu Tước lên người ta, ném nhiều vào.”

“Ngươi muốn chết à?” Phi Vân Đạp Tuyết chả hiểu hòa thượng này đang nghĩ gì, nhưng vẫn ghi nhớ lời hắn nói, nhất là ba chữ “ném nhiều vào”.

Lúc này Vương Viễn đã lùi đến dưới tường đá.

“Ha ha!”

Cửu Thiên Lôi Kiếp thấy Vương Viễn rơi vào ngõ cụt thì bật cười điên dại: “Đúng là tự đào hố chôn mình, để ta xem ngươi còn chạy đằng nào!”

Dứt lời, hắn ta còn không quên ra lệnh cho hai cao thủ Đường Môn: “Dùng chiêu thức khống chế vùng trời, đừng để hắn dùng khinh công chạy mất! Những người khác theo ta xông lên!”

Theo tiếng ra lệnh của Cửu Thiên Lôi Kiếp, mấy chục người chơi cầm binh khí xông thẳng lên.

Ông cha ta thường bảo “hai quyền không địch lại bốn tay”, có là hảo hán cũng không chịu nổi chiêu lấy thịt đè người.

Cửu Thiên Lôi Kiếp rất tự tin.

Dù sao lúc trước khi mọi người còn chưa học tuyệt học, chỉ bằng công pháp cấp cao thôi đã có thể đè chết cao thủ tuyệt học, giờ ai nấy trừ người chơi phái Thiên Sơn ra đều trang bị tuyệt học trên người, không có bao nhiêu chênh lệch trên mặt công pháp. Mấy chục cao thủ tuyệt học vây một người chẳng phải là nắm chắc phần thắng trong tay rồi sao?

Nhưng ngay lúc Cửu Thiên Lôi Kiếp cho rằng Vương Viễn sẽ luống cuống tay chân ra sức giãy giụa tìm đường thoát thì hắn không những không hốt hoảng, còn nhìn bọn họ nở một nụ cười đầy thản nhiên.

Cửu Thiên Lôi Kiếp thấy Vương Viễn cười thì đần mặt ra.

Bấy giờ chỉ nghe Phượng Vũ Cửu Thiên ở đằng sau hô to: “Lão Lôi, ngươi bị ngu à! Đừng vây hắn lại, hắn có…”

“Xoẹt!”

Phượng Vũ Cửu Thiên còn chưa dứt lời, một luồng sáng vàng lóe lên từ người Vương Viễn.

“Ối ối ối!”

Thân thể Cửu Thiên Lôi Kiếp bị cưỡng chế cầm kiếm đâm vào người Vương Viễn, những người khác cũng chịu chung số phận. Hàng ngũ rối tung rối mù lên.

“Xong đời!!!”

Phượng Vũ Cửu Thiên thấy tình cảnh bất lợi, lại nhớ đến những lần xui xẻo đụng độ Vương Viễn trước đó, trong đầu có muôn vàn suy nghĩ rối rắm nhưng chỉ thoát ra được hai chữ này.

“Sếp à! Ngài nên ra tay rồi đó!”

Vương Viễn hét lớn một tiếng, duỗi hai tay về trước, sử dụng [Cầm Long Công] với hai người chơi Đường Môn đang gương nỏ, dưới hiệu quả của thuật [Tả Hữu Tương Hỗ], hai con rồng vàng cuốn lên người bọn họ, cả hai bị kéo đến trước mặt Vương Viễn.

Cùng lúc đó, Phi Vân Đạp Tuyết nhảy lên tường đá, móc hai sấp bùa Chu Tước ra ném về phía Vương Viễn.

Phi Vân Đạp Tuyết không thiếu tiền, số “nhiều” trong mắt hắn ta Vương Viễn hoàn toàn không so sánh nổi.

Ý của Vương Viễn là, hai tấm không đủ để giết nhiều người như vậy, kiểu gì cũng phải dùng mười mấy hai mươi tấm, rốt cuộc vào tai Phi Vân Đạp Tuyết lại hiểu thành kiểu khác.

Bạn cần đăng nhập để bình luận