Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 131: Người quen cũ

Người cuối cùng lại cầm một thanh Đại Hoàn Đao, thế đao cực kỳ uy mãnh, đảm đương nhiệm vụ thu hút Hổ Sơn Quân, và đón đỡ đòn tấn công của Hổ Sơn Quân.

Ở phía sau bốn người là một nhóm người chơi Đường Môn đang giương cung liều mạng bắn.

Mũi tên bắn vào người Hổ Sơn Quân, tạo ra một đám vết đen, có thể thấy được là trên mũi tên có độc.

Mặc dù mấy tên này phối hợp rất thành thạo, nhưng rõ ràng là hiệu quả cũng không cao.

So với quái hình người thì quái dã thú không có công pháp võ học, nhưng vốn dĩ thuộc tính của nó đã ưu việt hơn quái hình người nhiều, không những lực tấn công mạnh, sức phòng thủ cao, phán định cao, mà còn luôn có sức miễn dịch cao với các trạng thái xấu.

Hổ Sơn Quân là BOSS thì mấy điểm này càng xuất sắc nổi bật.

Mấy mũi tên độc của người chơi Đường Môn bắn lên người Hổ Sơn Quân, không thể làm tổn hại đến Hổ Sơn Quân thì thôi đi, nhưng phòng ngự cũng không phá nổi.

Người chơi tập hợp đánh BOSS, quan trọng là chế ngự.

Không thể khiến Hổ Sơn Quân trúng độc thì thuộc tính của nó sẽ không bị giảm, như vậy đao khách phụ trách dụ BOSS sẽ không thể chống đỡ nổi.

“Gừ!”

Chỉ nghe thấy Hổ Sơn Quân thét dài một tiếng, nhào mạnh về phía trước, móng vuốt chộp vào đao khách đang cầm Đại Hoàn Đao.

Đao khách kia đúng là ngu ngốc, Hổ Sơn Quân này có cơ thể như thế nào cơ chứ, móng vuốt của nó mà chộp vào thì còn mạnh hơn cả sức lực ngàn cân, cứ tránh ra là được rồi, thế mà đao khách đó còn không biết lượng sức mình giơ đao lên đỡ, đúng là không biết sợ mà.

Hành động ngu ngốc như vậy, khiến cho Vương Viễn nhìn đến mức sững sờ, hắn cứ cảm thấy hành động của tên này cực kỳ quen mắt.

“Leng keng!”

Một bàn tay của Hổ Sơn Quân đập lên trên Đại Hoàn Đao của Đao khách.

Chỉ nghe thấy âm thanh lanh lảnh vang lên, Đại Hoàn Đao vừa dày vừa nặng trong tay đao khách đó bị móng vuốt của Hổ Sơn Quân đập thành hai đoạn.

“A...”

Đao khách đó kêu một tiếng thảm thiết, rồi bị đập bay ra ngoài như quả bóng chày.

“...”

Vương Viễn thấy cảnh tượng này thì dở khóc dở cười.

Cái tên này đúng là ngu thật... Còn tưởng hắn lợi hại đến mức nào cơ chứ, không ngờ có chút bản lĩnh đó mà cũng đòi đi giết BOSS, còn dám làm người dụ BOSS nữa chứ.

“Gừ!”

Sau khi đánh bay đao khách, thì Hổ Sơn Quân nhún mình nhảy thẳng về phía đao khách.

“Nhất Kiếm Hàn Phong!”

Ngay vào lúc đó, tay trái của người chơi Thiên Sơn kia chấp lại thành hình kiếm chỉ, vốt vào thân kiếm, trường kiếm trong tay lập tức phát ra ánh sáng màu xanh, đâm về phía cái chân lớn của Hổ Sơn Quân.

Phái Thiên Sơn được công nhận là môn phái mạnh nhất trong thời điểm hiện tại.

Không chỉ bởi vì yêu cầu nhập môn nghiêm khắc và sức tấn công cực mạnh, mà còn bởi vì kiếm pháp cấp thấp “Phi Tuyết kiếm Pháp” và “Huyền Băng Quyết” của phái Thiên Sơn có hiệu quả thuộc tính băng.

Thật ra mỗi môn phái đều có thuộc tính võ học riêng biệt, ví dụ như thuộc tính dương của thiếu Lâm tự, thuộc tính huyền của phái Võ Đang, thuộc tính hỏa của Ma Giáo vân vân, nhưng những thuộc tính võ học này đều là trung cấp trở lên mới có.

Môn phái mà công pháp cấp thấp đã có thuộc tính đặc biệt thì chỉ có mình phái Thiên Sơn.

Thuộc tính băng có thể kích hoạt đóng băng để giảm tốc độ, năng lực khống chế thuộc hạng nhất ở tiền kỳ của game, bởi vậy mà người chơi phái Thiên Sơn cho dù là PVP hay PVE đều rất hùng mạnh.

Chỉ thấy ánh sáng xanh chợt lóe lên, trường kiếm trong tay người chơi Thiên Sơn đã đưa tới sau người Hổ Sơn Quân.

Vào lúc thanh kiếm đó sắp đâm trúng người Hổ Sơn Quân, thì bên người Hổ Sơn Quân lóe sáng, xuất hiện một gã Ma Cọp Vồ.

“Phốc!”

Trường kiếm trong tay người chơi Thiên Sơn đâm vào người Ma Cọp Vồ.

Gã Ma Cọp Vồ kia giống cái gã xách Vương Viễn đến đây, bị đâm trúng nhưng lại không hề bị thương, hai tay đập vào nhau, vết thương trên người lành lại một cách nhanh chóng.

“Ơ...”

Thấy cảnh tượng này, người chơi Thiên Sơn kia sững sờ tại chỗ.

Cùng lúc đó, Hổ Sơn Quân vung đuôi lên, đập vào mặt người chơi Thiên Sơn, khiến người chơi Thiên Sơn đó chết ngay tại chỗ.

Người giữ nhiệm vụ dụ dỗ quái bị đánh bay ra, sát thương chính cũng bị đánh chết, trận hình của nhóm người tan rã trong nhát mắt.

“Đậu móa...”

Thấy nhóm người này phối hợp với nhau cũng không chống đỡ được, còn bị Hổ Sơn Quân đánh cho tán loạn, Vương Viễn che mắt, không nhẫn tâm nhìn tiếp nữa.

Mấy người chơi này, chỉ có thực lực của cái tên đệ tử Thiên Sơn kia là còn tạm, những người khác đều chỉ đến cho đủ số lượng, đặc biệt là mấy tên người chơi Đường Môn kia, đệch còn đang mặc áo vải của tân thủ nữa chứ...

Bản thân mình có bản lĩnh như thế nào mà còn không biết sao? Không biết chúng lấy lòng dũng cảm ở đâu để đến đây gây chiến với BOSS cấp 30.

“Gừ!”

Nhìn những người chơi trước mặt, Hổ Sơn Quân gầm một tiếng, tiếng hổ gầm đinh tai nhức óc xông thẳng lên tận trời, làm từng đàn chim đang bay phải kinh hãi.

“Bịch!”

Vào lúc Hổ Sơn Quân làm tan rã đội hình của người chơi, đang định đại khai sát giới thì đột nhiên một bóng dáng to lớn rơi từ trên trời xuống, nặng nề ngã trên mặt đất, in lên mặt đất một cái hố to.

“??”

Tất cả mọi người đều hơi sững sờ, nhất thời ánh mắt đều bị người chơi nằm trên mặt đất thu hút, chỉ thấy một đại hòa thượng cường tráng đang nằm trên mặt đất, vẻ mặt mờ mịt, hòa thượng đó không phải Vương Viễn thì là ai.

Đậu móa, Vương Viễn đang thảnh thơi hóng hớt mà, không ngờ gã Ma Cọp Vồ chết tiệt này lại buông tay, ném bỏ Vương Viễn ở giữa bầu trời.

Hổ Sơn Quân cũng kinh ngạc nhìn Vương Viễn trên mặt đất, trong ánh mắt có chút nghi ngờ.

“Đại vương!”

Lúc này, tên Ma Cọp Vồ Lý thư sinh cũng hạ xuống, nói một cách hưng phấn: “Đây là con mồi ta bắt về cho đại vương.”

“Kiêu ngạo cái gì!” Thấy Lý thư sinh tranh công, tên Ma Cọp Vồ vừa đỡ một kiếm cho Hổ Sơn Quân đảo mắt nhìn bốn phía, nói một cách khinh thường: “Những con mồi này đều là mình ta dụ đến đây đấy.”

Lý thư sinh không phục: “Thế thì làm sao, lần sau chắc chắn ta sẽ dụ được nhiều hơn ngươi.”

Hổ Sơn Quân: “...”

Có đám thuộc hạ trung thành thế này, Hổ Sơn Quân không biết nên buồn hay nên vui.

“Ngưu ca... là ngươi?”

Lúc này, tên đao khách bị Hổ Sơn Quân đập bay ra cũng đã nhìn rõ dáng vẻ của Vương Viễn, không kiềm được gọi một tiếng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận