Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 895: Cực Lạc Đan

Sa Nhân Úy trước mặt Vương Viễn đây, chính là kẻ may mắn đã ăn Mãng Khô Chu Cáp trong truyền thuyết đó.

Nói đến thì Vương Viễn cũng đã từng gặp thoáng qua Mãng Khô Chu Cáp.

Lúc trước, khi Sa Nhân Úy đi tới Kiếm Hồ cung giao nhiệm vụ, đã vô tình gặp được Mãng Khô Chu Cáp.

Vật phẩm nhiệm vụ đó, chính là thứ Vương Viễn đã bán cho Tả Sơn Sơn của Sa Nhân Úy với cái giá cao mười lượng vàng.

Nếu Vương Viễn đích thân đi giao nhiệm vụ, thì có khả năng Mãng Khô Chu Cáp này sẽ bị hắn nắm được.

“Hóa ra Mãng Khô Chu Cáp đó đã bị ngươi ăn rồi!”

Nghe thấy Sa Nhân Úy không hiểu sao lại nhắc đến Mãng Khô Chu Cáp, Vương Viễn hiển nhiên cũng nhận ra thằng cha này đang định biểu đạt chuyện gì.

“Không sai!”

Sa Nhân Úy đáp một cách tự hào: “Bây giờ cộng thêm Bổ Thiên Tâm Kinh của môn phái, kháng độc của ta đã đạt đến chín mươi phần trăm, ngươi dựa vào cái gì để đấu với ta đây?”

“Chín mươi phần trăm? Ha ha!”

Vương Viễn cười ha ha, vung tay nói với Lam Phượng Hoàng: “Mau ra đề bài của ván thi đấu thứ hai đi.”

“Nếu ngươi đã muốn chết, vậy bản cô nương sẽ thành toàn cho ngươi!”

Lam Phượng Hoàng lôi hai viên đan dược nữa từ trong ngực ra, rồi lần lượt đưa cho Vương Viễn và Sa Nhân Úy, sau đó nói: “Đây là Cực Lạc đan, một trong những độc dược độc nhất trong trò chơi, sau khi hai người các ngươi ăn xong, ai kiên trì được lâu hơn, thì người đó thắng!”

Nói xong, Lam Phượng Hoàng lại bổ sung thêm: “Mạng nhỏ quan trọng, không chống đỡ được thì mau chóng tới chỗ ta lấy giải dược, bằng không chết coi như thua.”

“Ờm.”

Vương Viễn liếc mắt nhìn đan dược trong tay.

[Cực Lạc đan] (Độc dược)

Phẩm giai: Nhất phẩm.

Hiệu quả: Gặp máu cổ họng sẽ bị chặn, uống vào chắc chắn sẽ chết.

Giới thiệu đan dược: Bảo bối trấn giáo của Ngũ Độc giáo.

Số lần sử dụng: 1/1.

Chú ý: Vật phẩm nhiệm vụ, không thể sử dụng ngoài nhiệm vụ.

Viên Cực Lạc đan này tản ra hương sữa nhè nhẹ, thuộc tính vô cùng lợi hại, tuy rằng hiệu quả chỉ có vài chữ đơn giản, nhưng lại hiện rõ sự đáng sợ tuyệt không thua ai.

Đáng tiếc, vậy mà thứ này lại là vật phẩm nhiệm vụ, bằng không Vương Viễn chắc chắn sẽ nghĩ cách chôm nó.

“Bắt đầu!”

Lam Phượng Hoàng ra lệnh một tiếng, Vương Viễn và Sa Nhân Úy đồng thời thả đan dược vào trong miệng, Cực Lạc Đan vào miệng liền tan, hóa thành một dòng chảy ấm áp hơi cay, chui vào trong bụng.

Cùng lúc đó, trên người Vương Viễn xuất hiện thêm một BUFF.

[Vãng Sinh Cực Lạc]: Mỗi giây giảm năm trăm điểm máu, hít thở hồi máu không có hiệu quả.

“Cái đệt!”

Nhìn thấy BUFF trên người mình, Vương Viễn thầm tặc lưỡi.

Không hổ là độc dược nhất phẩm, thuộc tính này của nó quả thực có thể nói là khủng khiếp.

Hiện giờ khí huyết của Vương Viễn tổng cộng cũng chỉ có mười ba nghìn điểm, mỗi giây năm trăm điểm là khái niệm gì? Nói cách khác, với trạng thái đầy máu của Vương Viễn, cùng lắm cũng chỉ chống đỡ được hơn hai mươi giây…

Đây vẫn là đối với Vương Viễn mà nói.

Hắn cũng chưa từng sử dụng Mãng Khô Chu Cáp, nhưng Kim Cương Bất Hoại Thần Công của hắn có sáu mươi điểm định lực, trang bị có hai mươi điểm định lực, cộng thêm tính kháng độc không thấp hơn Mãng Khô Chu Cáp, lại thêm nội lực hùng hậu của Dịch Cân Kinh, nên thuộc tính kháng độc của hắn ước chừng cũng đến chín mươi phần trăm.

Từ góc độ này, thuộc tính của Cực Lạc đan này chỉ phát huy được một phần mười mà thôi, nếu nó bùng phát toàn bộ, cho dù là người chơi mười nghìn máu, cũng không thể chống được được quá ba giây.

Cùng mang kháng độc chín mươi phần trăm, Vương Viễn không chống đỡ được, thì Sa Nhân Úy hiển nhiên cũng không chống đỡ được.

-500.

-500.

-500.



Đan dược vào bụng, Sa Nhân Úy và Vương Viễn giống nhau, trên đầu cũng bắt đầu thoáng xanh.

Vương Viễn tốt xấu gì cũng có thần công Dịch Cân Kinh trên người, căn cốt tuyệt vời, và khí huyết hùng hậu mười ba nghìn điểm làm nền móng. Tuy rằng Bổ Thiên Chân Kinh trên người Sa Nhân Úy không yếu, nhưng vẫn có sự chênh lệch với Vương Viễn, khí huyết chỉ có tám, chín nghìn… miễn cưỡng chống chọi hiển nhiên không phải là đối thủ của Vương Viễn.

Thấy chỉ số mất máu trên đầu Vương Viễn cũng là năm trăm, trong lòng Sa Nhân Úy vô cùng kinh hãi.

Không… sao có thể thế được? Sao hòa thượng này cũng có tính kháng độc cao như vậy?

Sa Nhân Úy xuất thân từ phái Ngũ Độc, công pháp sở học trời sinh được cộng thêm tính kháng độc, sau khi ăn thiên tài địa bảo như Mãng Khô Chu Cáp vào, kháng độc mới đạt đến tầm cao chín mươi phần trăm, cái khác không dám nói, nhưng riêng khoản kháng độc, gã tự xưng là không có đối thủ trong thiên hạ.

Nhưng ai ngờ, vậy mà tên hòa thượng trước mặt này lại ngang tài ngang sức với mình.

Sa Nhân Úy cũng biết người chơi Thiếu Lâm tự có phòng ngự cao, nhưng phòng ngự và kháng độc là hai chuyện khác nhau được chưa, cho dù tâm pháp [Bồ Đề Tâm Kinh] của Thiếu Lâm tự có thể tăng định lực, nhưng cũng không có khả năng mạnh đến mức độ này được.

“Ha ha!”

Có mười ba nghìn điểm máu làm con át chủ bài, kháng độc của hai người tương đương, Vương Viễn không hề hoang mang chút nào, mà cười lạnh bảo: “Tiểu tử, ngươi sắp thua rồi!”

“Vớ vẩn, chỉ dựa vào ngươi á?”

Sa Nhân Úy hét lớn một tiếng, lôi từ trong túi ra một đống chai lọ, rồi nhét vào miệng một cách điên cuồng.

Thuốc giải dộc!

Vật phẩm cần thiết trên người người chơi Ngũ Độc.

Tuy rằng thuốc giải độc trên người Sa Nhân Úy có phẩm giai không cao, nhưng phối hợp với kháng độc chín mươi phần trăm đó của gã, thật sự đã giảm hẳn tốc độ rớt máu xuống. Từ mỗi giây năm trăm máu, biến thành mỗi giây hai trăm năm mươi.

Tộc độ này vừa giảm, Vương Viễn lại rơi vào thế hạ phong.

“Chỉ ngươi có thuốc thôi sao?”

Vương Viễn cũng không cam lòng yếu thế, thuận tay lôi mấy cái bình nhỏ từ trong lòng ra, rồi đổ vào miệng.

Thuấn Hồi Huyết dược.

Sản phẩm của Đinh Lão Tiên.

Thứ này không thể giải được độc, nhưng lại có thể bổ sung máu, mất một nghìn cộng năm trăm, lượng máu vào ra cân bằng.

Hai người lại tiếp tục cầm cự.

“Ha ha ha!”

Sa Nhân Úy thấy thế, cũng không sốt ruột, mà còn cười ngược lại: “Thuấn Hồi Huyết dược sao? Ta không tin dược hồi máu của ngươi còn nhiều hơn cả thuốc giải dược của ta.”

“Cái này…”

Vương Viễn nghe vậy thì nhíu mày.

Thật sự khỏi phải nói, dược hắn mang trên người đúng thật là không nhiều lắm.

Bạn cần đăng nhập để bình luận