Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 846: Phần thưởng của Lý Mạc Sầu

Vương Viễn lớn tiếng nói: “Giải quyết Lý Mạc Sầu trước đã, sau đó lại đuổi theo ba người kia!”

Còn chưa dứt lời hắn đã chắp hai tay lại, sử dụng [Kim Cương Bái Tháp], công kích của Lý Mạc Sầu bị Vương Viễn cưỡng chế kéo qua mà để lộ sơ hở.

Tiểu Long Nữ tay nhanh mắt lẹ, đai lưng trong tay vung về trước, chuông vàng vang lên âm thanh lanh lảnh rồi nện thật mạnh vào ngực Lý Mạc Sầu.

Thực lực của hai người vốn tương đương nhau, lúc này, Vương Viễn đột nhiên ra tay, đánh cho Lý Mạc Sầu trở tay không kịp, nên lần này ả không hề đề phòng Tiểu Long Nữ.

“Phụt!”

Lý Mạc Sầu bị đánh ngửa ra sau, phun ra một ngụm máu tươi, lảo đảo lùi về sau ba bước.

“Hây!”

Vương Viễn đột nhiên quát một tiếng, sử dụng [Quỷ Khóc Thần Hào], hai mắt của Lý Mạc Sầu tối đen, đầu óc choáng váng, Vương Viễn nghiêng người, sử dụng [Di Hình Hoán Ảnh] xuất hiện phía sau ả, đôi tay duỗi ra, dùng [Hồ Giảo Man Triền] ôm eo ả từ phía sau.

Lý Mạc Sầu chính là hoàng hoa khuê nữ, sợ nhất là bị đàn ông ôm eo ả từ phía sau… Trước kia ở thôn Ngưu gia, Dương Quá vẫn còn chỉ là một đứa trẻ, chỉ ôm một cái như vậy mà cả người ả đã mềm nhũn, huống chi là một hòa thượng hung hãn có sức lực vô hạn như Vương Viễn.

“Chậc chậc chậc… thực ra ngươi rất ưa nhìn!”

Vương Viễn ôm Lý Mạc Sầu, còn không quên trêu chọc một câu. Lý Mạc Sầu vừa tức vừa giận, nhưng lại không có sức lực giãy ra khỏi ma trảo của hắn.

Tiểu Long Nữ đuổi theo đến nơi, đánh Lý Mạc Sầu gần cạn máu một cách thành thạo.

Có BOSS giúp đánh BOSS đúng là sảng khoái thật… Không chỉ thực lực cao, mà thuộc tính của Lý Mạc Sầu cũng sẽ không tăng lên theo số lượng người.

Nhưng đúng lúc này, Tiểu Long Nữ đột nhiên dừng tấn công.

“Giết ả đi!” Vương Viễn gào về phía Tiểu Long Nữ.

Lý Mạc Sầu này chính là BOSS cấp chín mươi lăm, trên người chắc chắn có không ít đồ tốt, hơn nữa người này thủ đoạn tàn nhẫn, thể nào cũng là BOSS tà phái, chắc chắn sẽ có thêm điểm hiệp nghĩa, ít nhất cũng có thể bù lại một trăm điểm hiệp nghĩa mới mất vừa rồi.

Vương Viễn tự xưng là hiệp thánh Phật môn, nên vẫn khá là xem trọng điểm hiệp nghĩa của mình.

“Bỏ đi!”

Tiểu Long Nữ nói: “Suy cho cùng thì ả cũng là sư tỷ của ta!”

Nói đến đây, nàng nói với Lý Mạc Sầu: “Sư tỷ, giao Ngọc Nữ Tâm Kinh ra đây, thì ta có thể coi như chuyện này chưa từng xảy ra, bằng không ta sẽ báo cho sư phụ biết.”

“Hừ! Sư phụ đã sớm không coi ta là người của phái Cổ Mộ nữa rồi! Chết thì đã làm sao?” Lý Mạc Sầu khá mạnh miệng.

“Chết đương nhiên là chẳng sao rồi!”

Vương Viễn ở phía sau ả nghe vậy, vừa cười vừa bảo: “Nhưng ngươi đã từng nghe nói đến câu muốn sống không được, muốn chết không xong này chưa?”

“Con lừa ngốc chết tiệt nhà ngươi muốn làm gì?”

Nghe thấy lời nói của hắn, Lý Mạc Sầu trở nên cảnh giác hẳn.

“Roẹt!”

Vương Viễn giơ tay kéo rách một bên tay áo đạo bào của Lý Mạc Sầu, cánh tay trắng nõn của ả lộ ra.

Sau đó, hắn thổi khí bên tai ả, bảo: “Ngươi nói xem?”

“Cẩu hòa thượng, có tin ta giết cả nhà ngươi không?”

Lý Mạc Sầu lập tức kinh ngạc đến mức mặt mày biến sắc, lớn tiếng uy hiếp.

“Ngươi…”

Tiểu Long Nữ không nhìn được nữa, chỉ vào Vương Viễn, muốn nói lại thôi.

“Ngươi đừng nói gì cả!”

Vương Viễn trừng mắt nhìn nàng một cái, rồi nói tiếp: “Hòa thượng ta là người xuất gia, không gần nữ sắc, nhưng người chơi khác thì chưa chắc đâu nha… Hệ thống có quy tắc nên ta không thể lột sạch ngươi, nhưng xé quần áo của ngươi theo kiểu lộ mà không lộ thế này thì vẫn được, đến lúc đó lại treo ngươi lên cổng thành… Hê hê, tin ta đi, chắc chắn còn có hiệu quả tốt hơn lột sạch ngươi nhiều.”

“Đồ khốn!”

Vương Viễn vừa nói ra lời này, cả người Lý Mạc Sầu đều run lên, cũng không biết là sợ hãi hay là tức giận, nhưng có thể khẳng định được một điều rằng tiểu cô nương này thật sự đã sợ rồi, ít nhất thì lời nói cũng không còn kiêu ngạo như lúc trước nữa.

“Được rồi!”

Lý Mạc Sầu thở dài, giãy một tay ra, rồi lôi một quyển sách ở trong ngực ra đưa cho Tiểu Long Nữ và bảo: “Ngọc Nữ Tâm Kinh ở đây! Ngươi thả ta đi đi!”

“Ừm!”

Tiểu Long Nữ gật đầu, nhận kinh thư rồi đáp: “Ngươi đi đi, ta không cản ngươi!”

“Hừ!”

Lý Mạc Sầu hừ lạnh một tiếng, nhấc chân định rời đi, nhưng Vương Viễn lại ôm eo ả từ phía sau một lần nữa.

“Hòa thượng nhà ngươi vẫn chưa xong đúng không?” Lý Mạc Sâu vừa thẹn vừa giận.

“Long cô nương cho ngươi đi, nhưng hòa thượng ta đã cho ngươi đi đâu!” Vương Viễn bảo: “Người chơi chúng ta từ trước đến nay không đi tay không, ngươi cứ đi như vậy mà được sao? Bây giờ nếu ta giết ngươi, có thể mò được không ít đồ tốt trên người ngươi đấy.”

Chữ “mò” này, Vương Viễn nhấn rất mạnh.

“…”

Trong mắt của Lý Mạc Sầu lóe lên một tia oán hận, sau đó lôi một chiếc hộp màu đỏ ra, nói: “Đây là ám khí bên người ta, ngươi cầm đi đi.”

[Băng Phách Ngân Châm]

Phẩm chất: Ưu tú

Ngoại công: +100

Nội công: +100

Độ bền: 60/60

Yêu cầu sử dụng: Lực tay 20, thân pháp 60

[Khi sử dụng công pháp có trang bị ám khí, tỷ lệ “trúng độc” sẽ tăng lên 10%.]

[Băng Phách]: Ám khí không hình không bóng, như băng lại như hồn, khó mà đề phòng cho được.

[Xích Luyện]: Bị trúng Băng Phách Ngân Châm, sẽ dẫn đến hiệu ứng trúng độc, điểm máu giảm xuống theo từng giây, thời gian trúng độc không thể sử dụng thuật Thổ Nạp.

[Khí Tán]: Chân khí hộ thể và phòng thủ vô hình, gây sát thương thực đối với mục tiêu.

Bối cảnh vật phẩm: Ám khí độc môn của Xích Luyện Tiên Tử - Lý Mạc Sầu, có chứa kịch độc, đả thương người trong vô hình.

“Tiểu Lý này, không phải ca nói ngươi đâu!”

Vương Viễn nhận Băng Phách Ngân Châm xong nhét vào trong ngực, sau đó nói một cách ý vị sâu xa: “Mạng của ngươi chỉ đáng một hộp ám khí thôi sao? Ta đường đường là đệ tử Thiếu Lâm, thái độ làm người quang minh chính đại, sao có thể dùng loại ám khí này được! Nếu ngươi không coi trọng ta, vậy ta tự mình lấy vậy, dù sao thì giết ngươi rồi, không chỉ có thể mò được nhiều đồ tốt hơn, mà còn có cả lịch duyệt giang hồ và điểm hiệp nghĩa nữa.”

“…”

Lý Mạc Sầu bị hắn ép đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng lại không có cách nào khác, chỉ đành lôi thêm một quyển sách ra đưa cho hắn.

[Tam Vô Tam Bất Thủ]

Loại hình: Quyền chưởng.

Phẩm chất: Trung cấp.

Giới thiệu: Công pháp do Lý Mạc Sầu sáng tạo ra.

Điều kiện học: Căn cốt 60, lực tay 20.

Bối cảnh công pháp: Võ học khắc chế do mỹ nữ quyền pháp phái Cổ Mộ sáng tạo ra, chuyên tấn công vào những vị trí yếu hại như mắt, cổ họng, bộ phận sinh dục, là một môn võ học âm hiểm tàn nhẫn.

Bạn cần đăng nhập để bình luận